Thứ Năm, 22 tháng 8, 2013

Thơ Hùng Nguyễn - (Trang 3)




   nIệM kHúC bIểN xAnH

Biển chiều bỗng xanh bởi trời rất xanh
Bỗng môi em đỏ thắm, quá ngon lành
Ta uống chén này châm thêm chén nữa
Say tận đáy đời chim cá loanh quanh.

Tiếng hát em bay lên trời hút gió
Ta riết vai người ôm của trời cho
Khúc "Ngày mai..." Biển Nhớ - người họ Trịnh
Ta rót đầy nhau nỗi khổ hẹn hò.

Ba mươi năm, chiều nay ta có nhau
Từ buổi chào thua - đau điếng duyên đầu
Không nuôi nổi tình, ta thành giặc cỏ
Trộm cướp tình người chôn đáy vực sâu.

Ba mươi năm, chiều nay yêu cạn vốn
Biển vay trời, ta vay sóng dập dồn
Nào, uống tay đôi một ly sau rốt
Để chung đời quằn quại nốt hoàng hôn.
_______________________________________
                     

                QUAY.

Dường như trái đất ngừng quay
Cơn mưa thốc tháo chiều nay phố tàn
Chong con mắt đá liếc ngang
Hồn ma xiêm áo hóa trang xác phàm
Cương vai râu đỏ mặt chàm
Rê chân bộ tẫu ngựa nam sật sừ
Trịch chầu ứ hự thảo lư
Còn bao nhiêu bận thiên thư để chờ...

Dường như ta gục vào mơ
Chân trăm năm sững ngẫn ngơ thế thời
Chiều chìm thẳng góc xuống đời
Dường như cả mớ mặt trời đang quay.
  
__________________________________
                    

            Chiếm Trăng

Trăng xé song khuya bung gút thắt
Ta cởi trói ta,vật ngữa trăng
Và đêm đồng lõa tên nguyệt tặc
Đè bóng gương xưa khuyết võng oằn...

Ta giúi vào trăng nằm độc ẩm
Đất trời lồng lộng đếch tri âm
Câu thơ ngắc ngứ ồ, tắt ngấm
Yểu mệnh vầng trăng xĩu, lặng câm
Ta bò.. liếm láp rìa sương mật
Cơn say đụng nóc nổi... tà dâm.
  
_______________________________

          Điểm hẹn.

 
Không thể nào nghe được nhau
Không thể nào thấy được nhau
Không thể nào ngửi được nhau
Không thể nào nếm được nhau
Không thể nào chạm được nhau
Không thể nào mộng được nhau

Thôi thì
Mình cùng cưỡi lên giác quan thứ bảy,
Ta tan vào nhau ở chiều không gian thứ tư :
                                               ... không đáy... 
   
_____________________________________
                         

               Tưởng đâu*
                   (Tặng Nhà thơ NguyễnDuyTẩm-PhúYên) 


Tưởng đâu trời rách ta đội đá
Chạy té trên đồng mọc núi non
Tưởng đâu vạn lý hia bảy dặm
Ta cứ quanh đời quẩn xóm thôn
Tưởng đâu Lưu Nguyễn về nhân thế
Bạc tóc ta nằm nhớ phấn son
Tưởng đâu tri kỷ đàn ngân tiếng
Chẹt giữa lòng người ta mất khôn
Tưởng đâu xanh cỏ đời còn khóc
Ta chửa kịp mòn em vội chôn
Tưởng đâu em ngủ trăm năm mộng
Ta tiếc một chiều khí khái hôn.

                 
             *Từ 6 chuyện xưa:Nữ Oa,Đôi hia 7 dặm,Lưu Nguyễn
                                              Bá Nha Tử Kỳ,Trang Tử,Bạch Tuyết.
   
______________________________________________________ 


    
     Ây dà, tuổi 50 thế đấy !

50 tuổi, complet jean rất bụi
Đi ra đường phong độ vẫn còn ngon
Bạn giang hồ rủ rê trò hư đốn
Ừ thì chơi, một kiếp mấy lần vui.

50 tuổi, rượu cần gì đong đếm
Say tối, say chiều, say chạm thiên thu
Bồng bềnh chiêm bao, bồng bềnh giấc ngủ
Ma nữ theo về xào xạc rụng tim.

50 tuổi, thơ bạo gan bạo phổi
Chửi cha cuộc đời, mắng mẹ kinh thư
Xô cả đống thánh hiền ra làm dữ
Khỏi nhịp khỏi vần: hiện đại như ai.

50 tuổi, tình chất đầy gia thất
Mệt mỏi về hang ổ hóa kiêu sa
Làm vua một lát mát lòng hể hả
Kẽ dưới thương tình bệ hạ hư thân.

50 tuổi, yêu như tuồng mới lớn
Qua trăm cuộc tình về lại pointmort
Có người khiếm diện dạo qua như gió
Cũng bâng khuâng thương nhớ giận hờn.
           
50 tuổi, gái hết giờ thanh lọc
Ba độ hăm lăm đẹp xấu lờ mờ
Nụ hôn ráp lên đôi bờ nhục thể
Đêm nay dài, thương chút vậy là xong.

50 tuổi, thân vài ba thứ giả
Để ra đường sang trọng với người ta
Mắt tình nylon, miệng tình ngọc đá
May, tâm tình thứ thiệt: gõ ngân nga.

50 tuổi, chơi không thèm kế hoạch
Buổi đất trời hoan lạc xáp mặt nhau
Rủi vỡ rủi xì không thi mà đậu
Thì em ơi, sống chết cũng nổi danh.

50 tuổi, đầu đinh coi rất bụi
Sóng highlight đội khỏe nửa bầu trời
Đừng đập vỡ, bên trong trăm thứ mới
Siêu thị thông minh, trí tuệ chợ trời!?!?

50 tuổi, tập tành làm người lớn
Tiền xếp phẳng phiu, tình xếp ngay hàng
Xài từ tốn kẻo chưa tàn đã cạn
Kẻo... em chào...
chưa chết đã cô đơn.
_________________________________
              

      Có lẽ chiều nay trở thu...
                               (ngẫu hứng bên chiếu chèo)


 Cánh tứ thân mọc nụ cười trong mắt
Mà chiều nay lúng liếng đến ngây ngô
Rơi nhịp phách vỡ mùa thu tịnh độ
Nắng gò lưng thồ gánh gió qua đèo
Ta đồng trống phơi nong đời tới héo
Một trăm năm biết có kịp khô chăng
Em có rảnh phụ trời gia thêm nắng
Cở chiều nay vàng xanh đỏ áo bay...

Ta nghe mùa thu cựa mình động đậy
Lá chín cây reo hoan hỷ xa cành
Mắt tứ thân gieo nụ cười đỏng đảnh
Môi Thị Mầu giòn rụm được đời ai
Tra hạt lép có mong gì ăn trái
Phơi trở mình mốc thếch đợi mùa qua
Mùa trắc nết gió lột truồng áo lá
Lưng tháp chiều rám nắng đỏ... trở thu.
   
_______________________________
                    

          BƯỚC VỀ ĐÂU ?

Về đâu mỗi bước chân thầm
Để nghe đêm rụng nguyệt cầm chơi vơi
Thềm xưa khuyết áo hoa người
Bóng thiên thu đổ lên lời kinh khuya ?

Về đâu mỏi bước giang hồ
Để nghe sương lạc phong mồ xanh xao
Người xưa khuất cõi ba đào
Tiếng chim vặn vẹo rơi vào tàn đông ?

Về đâu nhọc bước vó hồng
Để nghe sông rót mặn nồng xa xăm
Đò xưa tan dấu sóng ngầm
Gió nghiêng chưa hết lỗi lầm trót gieo ?

Về đâu lê bước xạc xào
Để nghe cổ tích cười vào mai sau
Ta xưa giờ đã nát nhàu
Trăm năm còn biết bạc đầu với ai ? ? ?
   
________________________________
                           

           hƯơNg MộC.

Có những khi người đàn bà thum thủm
Rất vô tình hoang hóa tựa mán mường
Ta chẵng qua gã đàn ông gia vị
Giúi vào lòng mà hít thở yêu thương
Em bay mùi trâu bò và lá mục
Ta thành người xưa bỏ xứ thiên đường
Chúa làm ngơ, Chúa xuôi tay bất lực
Bỏ lũ mình tựa ngực chịu tai ương.

Có những khi người đàn bà khăm khắm
Đến chim trời cá nước cũng chao vao
Biển vô trùng vốn mặn hơn nước mắt
Ta ngập đầu cùng sông suối khát khao
Em bay mùi rong rêu và mưa nắng
Ta cũng đành nín thở để yêu nhau
Nghe trăm năm ngọt ngào lưng gió áo
Khi em gội chiều tóc ướt chiêm bao.
   
_________________________________
                            

           Mùa trăng rụng

Cung nghinh thánh chỉ người yêu
Chắp sào khèo rụng trăng chiều vàng ươm
Nửa cười đắt đỏ quá chừng
Nguyện tu ít kiếp chiếm cườm tay em
Thế mà trăng chín muồi đêm
Áo ai trắng lóa có thèm ngó lui
Mặc ta tiếc miếng ngọt bùi
Cứ mùa trăng rụng lòng vùi cung say.
   
_________________________________
                        

                 Ma Sói

Một đêm trăng tròn
tôi biến người đàn bà - hơn mình mười bảy tuổi -
                                                       thành con gái
Một đêm trăng khuyết
tôi biến đứa con gái - mười bốn tuổi -
                                       thành đàn bà
Đương nhiên không phải bằng phép lạ.

Một đêm trăng tròn
tôi biến tôi thành chàng hoàng tử
cúi xuống thây ma Bạch Tuyết
Một đêm trăng khuyết
tôi biến tôi thành thỏi chocolate
trên đường lễ hội halloween
Dĩ nhiên không phải nhờ vào bản lãnh.

Khi Chúa phán :
-Ngươi hãy làm mọi điều tốt nhất cho người Nữ
             để cứu chuộc lại lỗi lầm của các ngươi.
Vâng,
thế là tôi yêu và yêu
Yêu tận tình tận lực...
  
___________________________________

                                     
      Một ngày thứ Sáu tháng 6.
  
 Chợt nghe rối bời trăm lời chim hát
Ngẫn ngơ, ngẫn ngơ sáng mùa hè Dorchester
Trăm thứ bông hoa khoe mẽ hương duyên ngất ngát
Ta Trang Chu chưa lột xác về trần.

Chợt nghe bở ngỡ con đường đất khách
Dường như ren rét quê người qua mặt cái lạnh xứ em
Hồi chuông lễ khoét nỗi buồn hóa thạch
Ta qua đường không kịp né tiếng hồi âm.

Chợt nghe ngần ngại ly café buổi sáng
Hè phố buồn thiu sao uống hết nổi cặn đời
Gái Mexico núi ngực trời mông đen láng
Ta cứ chào bừa cho đở nhớ người ta.

Chợt nghe lạc lõng giữa mùa hè vắng gió
Về đâu ? Về đâu nửa đời sau ?
Cánh buồm cũ,
biết có còn neo mình đong tình bên tháng Sáu
Khi ta trót ngớ ngẫn
treo đời lên thập giá Tự Do.
   
______________________________________
                   

        tÚy LúY xÀ bẦn Ca ! 

   
    1-
Rượu ngon chẵng thiết bạn hiền
Thơ ngon có gái làm tiền tri âm
Rượu thơ, thơ rượu phù trầm
Lưu Linh, Lý Bạch cũng nằm đấy thôi.

    2-
Muối tan trong nước ta có biển
Rượu chảy vào lòng ta có sông
Vẹt ngả vườn hồng như rừng động
Hòn sỏi trên tay hóa núi non.

   3-
Nhớ xưa ngộ đạo làm chú tiểu
Cạo đầu ba vá Phật pháp tăng
Con mắt lá răm duyên nghiệp nặng
Bồ tát nghe kinh nhớ đàn bà
Ba ngàn thế giới phiêu lưu quá
Một nẻo đam mê một niết bàn
Thôi về chăn gối lên kiếp nạn
Địa ngục một đường một pháp môn.
                      
   4-
Trên thế giới hơn nửa là giống cái
Ta hiền lương yêu hết thảy đàn bà
Chơi cả đời chưa em nào ghét cả
Thi Đáng Yêu, thắng tuyệt đối, chắc luôn
Có thể ta vừa xấu, nghèo, lại dốt
Chỉ nghênh ngang nhờ tim lớn gan to
Cửa mở toang cho bất kỳ ai muốn trọ
Môi nồng nàn cho bất kể ai thèm hôn.

   5-
Vợ ơi ! vừa là con vừa là mẹ
Ta đóng một đời hai vai diễn: cha - con
Thế đấy, trăm năm không đầy mà cứ trọn
Có thiếu gì đâu ngoài một chút yêu.

   6-
Không tiền, thất nghiệp cho sang
Có tiền, làm chủ tiệm vàng cho oai
Chiều về quẵng gánh mệt nhoài
Cười lên đầu núi, khóc ngoài sông xa.
                       
   7-
Ừ nhỉ,  mầy có thù tao cũng phải
Tao con quan - mầy con lão lính hầu
Tiếng học dốt tao thi đâu cũng đậu
Mầy cắm đầu cứ rớt tới rớt lui
Chán villa tao bỏ nhà đi bụi
Sợ bụi bờ mầy biết trốn vào đâu
Con bạn học, tao giả đò chê xấu
Đem tặng mầy-làm từ thiện tình yêu
Chất phác thành ngu, thiệt tình không hiểu
Thứ của cho lăng nhục kẻ được cho.
 
Ừ nhỉ, mầy trả thù tao được đấy
Tao rớt đài từ thuở lên giàn thiêu
Ta đổi vai, thiếu dư thành dư thiếu
May, tao quen thói giang hồ, chơi ngon
Sâu bọ làm người, hơi đâu ân oán
Lầm lũi ung dung cọp xuống đồng bằng
Mắt mầy nhìn tao cả đời không thẳng
Hà, hà ! quần lót vợ mầy tao lột đêm qua.

Ừ nhỉ, mầy trả thù tao phải quá
Tao cười cười, chưa biết đứa nào đau.
                         
   8-
Xưa, năm mươi con gái đi lên núi
Ta bị một mình làm rể Âu Cơ
Đẻ ra một bầy nửa kinh nửa rợ
Chiều buồn buồn làm ác để mua vui.

   9-
Ta siêng tắm nên người không có Đất
Uống bia nhiều nên Nước cũng đi tong
Sống ở phố nên trời Quê lạ lẫm
Xài nước hoa nên chẵng có Hương riêng
Nên đời thơ dĩ nhiên đầy tai tiếng
Nên thơ đời đáng tặng gái mà thôi
Dám vỗ ngực thơ chưa hề đắc tội
Chỉ hơi hơi làm khổ đám đàn bà.

   10-
Café một lũ vĩ nhân
Nghiêng tai nghe lóm thánh thần ba hoa
Cùng chung một cõi người ta
Sao ai cũng giỏi mình ta dốt hoài
Cứt trâu làm lụy bông lài
Về nhà dụ vợ nằm dài đấm lưng.

   11-
Ta, gã Judas không thèm bán Chúa
Đồng tiền vàng, nhân nghĩa thắm vàng hơn
Trên thập giá Chúa kêu trời đau đớn
Đời đóng đinh ta, ta có rên đâu
Trường khổ nhục trạng nguyên ta thi đậu
Treo bảng vàng tên tuổi nhục gia phong
Chiều Đồi Sọ thương mẹ già gào khóc
Tội thằng con ngu bán rẻ đời mình.

   12-
Thơ như kiếm pháp Độc Cô Cầu Bại
Tri kỷ say nghiêng ngữa Lệnh Hồ Xung
 Độc ẩm mênh mông đất trời chén cụng
Thất tình say ngạo mạn Lý Thám Hoa
Giải sầu ôm hương sắc dăm bảy đóa
Hào hoa say trăng gió Sở Lưu Hương
Thơ như múa, triều Đường suy, hết phước
Chịu chơi say xô Lý Bạch xuống sông.
                       
   13-
Khi tán gái còn nhuyễn hơn tán cháo
Đến ni cô cũng nuốt lệ nam mô
Đừng bợ đỡ gã nhỏ con ngon độ
Chẵng qua ta quen thuộc lối đi về.

   14-
Khinh thường sống chết ta trốn mổ
Về nằm uống rượu chực hòng quên
Người say muốn chết - virus chết
Bạo bệnh êm ru cũng lẽ thường
Nếu lỡ ngày mai khi Chúa rước
Còn có chút gì hối tiếc đâu
Mặc may chút đỉnh: Em yêu dấu
Chưa kịp cưa đôi chén rượu tình.

   15-
Đôi khi dắt gái tơ vào khách sạn
Đã chắc gì ta làm chuyện tào lao
Hãy đội ơn đi, tân lang khờ khạo
Đêm động phòng nương tử hãy còn gin.
                
   16-
Lắm chiều bia nốc nhạt như nước ốc
Toilet năm lần chưa chạm cõi say
Câu thơ vàng chóe trào lên nổi bọt
Biết chảy về đâu: nam bắc đông tây ?
Lên phương Tây có người ta thương nhớ
Đất Bắc lạnh mùa góa phụ chờ mong
Biển Đông mặn mòi vợ nằm trông ngóng
Xuôi về Nam ôm đở gái lai Miên.

   17-
Chắc rồi đột quỵ bên bàn nhậu
Ngực ai trắng quá gối đầu nghiêng
Bạn bè có đến ngâm thơ viếng
Nhớ góp cho chai Nữ nhi hồng
Uống say mà nhắc thời ta sống
Thơ nịnh đàn bà đến linh thiêng

Bia lon,bia đá - đừng bia miệng
Ta chịu tan vào với khói mây.

   18-
Rượu tiễn Vân Trường về Tây Thục
Rót ly tống biệt uống tình thân
Bao giờ rượu tiễn ta viễn xứ
Uống chén Kinh Kha thích khách Tần
Chơi thêm chén nữa Đơn Hùng Tín
Kiếp sau uống tiếp sạch phù vân
Chừ đong chén cạn, chừ sợ đổ
Giọt rượu cay sè(xxx)tình nhân.

   19-
Bài thơ say quá đòi nằm ngữa
Ừ, thì thiên hạ vốn bao dung
Ta say quá trớn rời điểm tựa
Té sấp thơ đè muốn gãy lưng
Chủ quán ban ơn cho ta dựa
Da thịt thơm lừng. Tỉnh. Rưng rưng.

   20-
Ha ! ha ! Túy lúy... xà bần ca...

   
__________________________________

          Vật thể trong lành

Sợ bị chê dơ nên đĩ thường rất sạch
Sợ bị chê hèn nên đĩ thường rất sang
Thường bị chê dơ bởi thơ ta rất thật
Thường bị chê hèn bởi thơ ta rất kiêu
Đĩ thuộc đàn ông như nhà nho thuộc lòng Tam thiên tự
Ta bảnh hơn người - được loài đĩ kính yêu
Đĩ trong như thơ
Thơ trong như đĩ
Để đời vốn buồn hiu còn le lói bóng nhân tình.

   
______________________________________


            Mật Ngôn Buổi Sáng

 
   1.
Bốn giờ ba mươi phút sáng
Người đàn bà trống trước trống sau lặng lẽ đi vào
                                                        bathroom
Lặng lẽ soi gương vết tím bầm trên da non bắp vế
Nụ cười lạnh mà lành như Đức mẹ
Nguyên xi - Còn đủ
Nghe xè xè vòi sen tưới cơn mưa tiệt trùng
Mật ngôn buổi sáng của loài rắn độc :
         -Cấm ngoái đầu ngó lại phía sau.

    2.
Bốn giờ ba mươi phút sáng
Gã đàn ông nhặt vội dăm sợi tóc óng dài
                                  dấu vào ngăn ví
Thành kính hôn từng nếp nhăn lập thể
                                             gối chăn
Ô hay,
Lết la rồi cũng qua đêm trắng
Nỗi buồn cùng chiếc bóng vỡ toang
Mật ngôn buổi sáng của loài bò sát :
   -Cấm thẳng người trào lộng thủy chung.
    3.
Bốn giờ ba mươi phút sáng
Gác chuông giáo đường thả rơi chùm âm
                    thanh đầu tiên xuống phố
Đoàn cộ bò gõ lộp cộp phía ven đô
Lão xà ích cười vu vơ giấc mơ khốn khổ
Chở một góc tư trăng góa bụa thẳng về nhà
Sương ôm bụi động phòng để giọt hồng trăm cánh lá
Hoa chúc nào còn hắt bóng lênh khênh
Mật ngôn buổi sáng của loài nhện :
           -Cấm làm rách tấm lưới vô thường.

   4.
Bốn giờ ba mươi phút sáng
Hồi còi tàu chẻ đôi đường ray ga ngái ngủ
Ngôi cổ tháp gục đầu thõng thượt chóp linga
Một trăm ngọn sò đo hoa cam phát hỏa
Đốt mặt trời lách tách lửa chợ phiên
Đứa con gái điên ngậm nụ cười đầy miệng
Ghế đá công viên co ro oằn vệt đau tình
Mật ngôn buổi sáng của loài lưỡng tính :
         -Cấm môi mềm chạm gót chân son.
                     
   5.
Bốn giờ ba mươi phút sáng
Sóng lăng xăng ve vuốt mảng lưng trần
Lựa thế mở móc cài nịt ngực
Đôi chân sirène khập khểnh liêu xiêu thiên chức
Mẹ ơi !
Tiếng hát lưu đày vất lại nhân gian
Gió hổn hển thở sặc mùi phóng đãng
Em lạt lòng uống cạn triệu âm ba
Mật ngôn buổi sáng của loài bói cá :
   -Cấm lên trời múc biển dội vào sao.

   6.
Bốn giờ ba mươi phút sáng
Có không phẩy bảy người lang thang từng
                                      vỉa hè còn râm tối
lặng lẽ đi tìm không phẩy ba người lỡ làm
                                                rớt năm xưa
Quẹo từng con phố bóng mệt nhoài nghiêng ngữa
Khuyết đâu đâu một chút hình hài
Tội quá, tôi ơi !
Dở khôn dở dại
Thèm đủ một con người, đi nửa kiếp, kiếm chưa ra
Mật ngôn buổi sáng của giống người thuần hóa :
                          -Cấm ra đường bằng cả bốn chân.

  
_________________________________________
                                      

        Ra phố sớm

Phố im re - nghe chừng như phố chết
Người ngủ quên hay phố hết sạch người
Chà, sáng nay mặt trời còn gắng đợi
Gã tàn quân trôi về phía chênh vênh.

Ta đã đi. Bước diễu hành giữa phố
Hàng cây non vỗ lá vẵng hò reo
Vạch chia đường ngăn hai miền xiêu vẹo
Chàng hãng giữa ngày hắng giọng tung hô.

Đầu trần đội trời, chân không đạp đất
Nắng trầm ngâm, gai nở lối vô minh
Ta cắm cúi vò cơn đau cố định
Hào khí nào xếp vó đến tủi thân.

A ! chào sáng, chào bình minh phố khói
Lề bên kia đỏ lửa gánh hàng rong
Lời rao sáng: nhịp kinh cầu lỏng bỏng
Ta mềm lòng nghe ân oán chết toi.
  
_______________________________
                       
             Bụi...đ,ơ,i,`
                     (Tặng nhà thơ NguyễnChâuNiên-PhúYên)


 Bụi đời đây !
Bụi đời đây !
Bụi đời đến nỗi ăn mày gió trăng
Bụi đời rọc lá may quần
Đi qua cửa chợ khoe chân tiểu đường
Ra ngồi nhuộm nắng phố phường
Bụi đời đến nỗi thiện lương đầy mình
Bụi đời yêu, bụi đời tình
Miễn là con gái miếu đình cũng xong
Bụi đời tá lã xuân đông
Trải thơ nằm học thuộc lòng tứ say
Bụi đời đây !
Bụi đời đây !
Bụi đời đến nỗi tuốt tay như... trời
Bụi đời chơi,
Bụi đời ơi !
Theo ta,
Đừng để lấm người ăn chay
Bụi đời hề,
Bụi đời đây !...
     
__________________________

           Mưa nghịch mùa

Cơn mưa vi hành, cơn mưa kinh lý
Cơn mưa bợm đĩ, cơn mưa nhập tràng
cơn mưa cố tình làm như vô ý
lỡ chuyến mây đùa thấy phố tạt ngang...

Phố ướt đẫm - phố rùng mình lẩy bẩy
Hào quang đèn cao áp cũng co ro
Nhánh tháp cổ buồn tình nghiêng bóng gãy
Cánh buồm nâu sông lạnh sóng phì phò...

Mưa cứ rơi cứ cợt đùa với phố
Đất dổi trời hất mùa xuân đi đâu
Từng búp hoa từng lộc non hạ thổ
Biển cuộn vào lòng ngọt nhạt mai sau...

Có hai kẻ đội ơn trời lâm nạn
Lời tỏ tình ngộp áo mưa cánh dơi
Nụ hôn đầu khói thơm môi lãng đãng
Mưa tháng Ba ướt ký ức để đời ...
  
_____________________________
                   
        
            Học đòi

Ta làm con cá lý ngư
Mùa nào trăng nấy du cư lạc loài
Biển say cạn mấy sông ngòi
Cái thân ở trọ học đòi... quan liêu.  

Uống nằm say tới phiêu diêu
Áo ai vàng lóa cõi yêu đông đoài
Lèng tèng trộm ngắt hoa khôi
Cái thân lắm nợ học đòi... yêu sang.

Sợi tình múc giếng bống bang
Gàu thơ lũng chảy luênh loang phí hoài
Yêu người, kiệt sức trời ơi !
Cái thân vô tự học đòi... làm thơ.
  
______________________________
             

      Bên kia dốc thiền 


Cheng cheng cốc cốc, em ơi !
Sai chuông lệch mỏ héo đời sa di
Bỗng em thành một lưu ly
Bỗng em thành mấy trà mi trắng ngời
Nở bông thơm đất dậy trời
Nhiêu khê hoàng hạc trông vời khói sương
Lỡ lòng nhớ, lỡ lòng thương
Tình ơi, bao độ trầm hương luân hồi
Rưng rưng đảnh lễ hoa khôi
Tìm trong nhan sắc mồ côi định thiền
Bỗng em nhoan nhặt hài sen
Bỗng em phiêu dạt bước liên đài về
A ha, cực lạc bồ đề
Cũng đành nhập cõi bến mê với Người
Cũng đành chuông mỏ đười ươi
Chiều vang gióng tiếng dốc trời đâu đây
Chiều không hương khói mắt cay
Chiều không chút rượu mà say ngộ tình
Chiều mây ngũ sắc u minh
Chiều nay có chú tiểu mình hạ sơn...
  
_________________________________
                      
        Đôi môi

Nhâm nhi đặc sãn của trời
Đôi môi con gái khơi khơi giết người
Đê mê em nhếch môi cười
Ngọt mềm giọt mật ơn đời, vỡ tim.
  
________________________________
     
     Đôi lời cảm tạ

Xin cảm tạ cả bốn mùa thẳng đứng
Để hoa nở, hoa tàn, hoa tái sinh
Và cảm tạ luôn một mùa động đực
Để anh tìm em thả nốt sợi tình.
  
____________________________  
  
     Chia tay Saigon

Đêm nay đêm cuối Saigon
Bong mưa hạ nguyệt cũng còn trói chân
Mai về cố thị chung thân
Mắt ai biết nói : nhớ ngần ấy thôi !
  
____________________________ 
    
       Chân quê

Nửa đời người vẫn trắng như đậu hủ
Vẫn khúc khích cười như buổi hai mươi
Vẫn náo nức vui một manh áo mới
Vẫn... vợ tôi lẻo đẻo bước xuân thu.
  
_______________________________
                 
       Đi cà kheo*

Cơn rét lạ cà kheo về phố tết
Mưa lâm thâm lên mai cúc lỡ thì
Say quán cóc đôi bù nhìn xộc xệch
Chiều cà kheo gùi gió lệch dáng đi.

                  *(Kỷ niệm bữa rượu cuối cùng
                                 với gã thơ Lê Thiện Ngân)
__________________________________________________  
   
     Đường về cõi âm

Ví dầu âm đạo mịt mờ
Phù sinh gối mõi ngồi nhờ thềm hoa
Tiếc ngày ở cõi ta bà
Đếm chi sa số hằng hà rối tung.
    
_______________________________

         Tự biện

Ngày yêu em, đêm về yêu gái điếm
Một xác, một hồn: trong vắt pha lê
Trên trời dưới đất chia nhau hành lễ
Tình thức trong lòng, tình ngủ trong tim.
  
________________________________ 
  

      Hóa đá

Tôi từ thế kỷ hôm qua
Em từ cổ tích kiêu sa đi về
Chia đôi chén rượu ăn thề
Khu vườn hóa đá u mê hai đời.
  
____________________________
                         
       Duyên cớ

Cả loài điên có mấy thằng uống rượu
Sao em trách ta uống rượu như điên
Ngày không say lấy gì em chiếm hữu
Đêm không nhè ai phóng thích oan khiên.
  
________________________________ 
      
       Con mồi

Tôi đi chưa tới tuổi già
Trần gian lột sạch thiệt thà trong tôi
Chừng như tôi giống con mồi
Hôm em nhả đạn bắn bồi nát mem.
  
_____________________________ 

     Một cốc hoàng hôn

Ta rót hoàng hôn vào đáy cốc
Uống chưa vơi đêm xuống hồi nào
Bán nguyệt lặc lè lên phía dốc
Vàng áo ai về chói như sao.
  
__________________________

      Khoãng cách an toàn

Thấy tôi say em xê ra một chút
Khi tưng tưng tôi về lại pointmort
Không nhịn nổi một đôi môi làm nũng
Thì làm sao dấu nổi tình tồn kho.
  
______________________________
                      

             VỌNG PHỐ

Nếu ngày mai tôi phải bỏ xứ ra đi
Buồn ít thôi bởi phận người tạm trú
Ở đây không còn một giòng máu mủ
Ở đây bằng hữu cũng chẵng có mấy ai
Phố nhỏ nhà to, mưa dầm nắng dãi
Ruộng lúa teo cơ, quán sá béo phì
Mệnh phụ bỏ nhà đi làm đĩ
Thiền sư cạy thùng tam bảo đi buôn
Nhuận bút bài thơ rượu bèo không đủ uống
Đành nước lã pha cồn nhấp rẽ qua cơn
Ở đây,
Tôi, đứa trẻ to đầu chậm lớn
Mai có đi,
May còn vọng phố tiếng đêm...

Đêm có tiếng trăng gieo mình va vào đáy giếng
Tiếng chùm sung tự vẩn tung bọt mống trắng ao
Tiếng nhan sắc rao hàng bán dạo
Tiếng cộ bò gõ móng đếm từng sao rơi

Tiếng bồ câu mái cầu siêu bạn tình hấp hối
Tiếng nữ tu nhớ đời lần chuổi mân côi
Tiếng pô xe rú gầm nạt cơn mưa vội
Tiếng tử  tù đội mồ răng rắc ván thiên
Tiếng lũ câm gọi người không lên tiếng
Tiếng gió tuần hành trên đầu sóng động kinh
Tiếng đánh rắm muỗi vằn chột bụng no nê máu aids
Tiếng mỏ chuông chập chèng tẩu hỏa nhập ma
Tiếng đất trời cãi nhau bắt vạ
Tiếng núi sông tát vả vào mặt nhau...

Đêm có tiếng tôi khóc cười trên sân khấu
Có tiếng tôi gầm xé toàng toạc chân không
Có tiếng tôi mềm môi sinh nói ngọng
Có tiếng tôi lẩm nhẩm nháp thơ tình...

Mai đi rồi,
Tiếng đêm khua lịch kịch
Mai đi rồi,
Vọng phố chật hành trang...

  
__________________________________
                             

         Thì cám ơn vậy !

 
Cám ơn xí muội ô mai
Để ta cảm giác yêu ai không lầm
Cám ơn chanh muối me dầm
Để ta chắc mẩm không lầm..., kính yêu
Sao em không thích nhiều... nhiều...
Để ta bổn cũ trò yêu kiểu..."Người".

Cám ơn giọng nói giọng cười
Để ta chui lọt cổng trời trống không
Cám ơn tin nhắn chiều đông
Để ta úp chén mà lòng vẫn vui
Sao em quen thói kiệm lời
Để ta tức ói: có người bên em ?

Cám ơn từng món em thèm
Để ta nuôi ngọt môi em: nhẹ nhàng
Cám ơn mỗi hoàng hôn vàng
Để ta biết nhớ, biết sang trang mình
Sao em không chịu rung rinh
Để ta hóa kiến nằm rình ổ ong...

(Sợ mai về sớm hư không
Mà chưa kịp lội cánh đồng người ta
Sợ mai cuốn gói khuất xa
Mà chưa kịp bẻ đóa hoa..."nợ đời").
  
________________________________
                   
     
         Khúc tình đầu xuân

Nắng ơi, đánh thức dùm em tôi dậy
Tuổi hôm qua treo gác bếp chiều qua
Sóng mặt trời kích hoạt mùa, hối hả
Ta bùng lên,
Hương sắc múa cuồng say.

Mùng một tết, đóa loa kèn rực rỡ
Ai giao thừa cúi xuống rưới giọt sương
Để sáng nay rưng rưng mình thấm ướt
Mùa ơi mùa,
Đỏ thắm nữa bài thơ.

Tháng Giêng tôi, tháng Giêng em rồi đó
Ta bình tâm qua mấy cửa luân hồi
Trao tặng nhau một nụ cười rất mới
Nghe rùng mình,
Hạnh phúc bước... sâu đo.

  
_________________________________
                 

            Du ca.


Giang hồ một chặp tơi manh giáp
Mươi năm kinh sử thế là tong
Những chiều nát rượu co đầu khóc
Mẹ già thắp đuốc lạy nhân gian.

Người tiển ta đi lên giàn hỏa
Lui về lặt lá đếm ngày rơi
Những chiều gánh suối ra đồng tưới
Nợ đời muốn trả chẵng ra trò.

Ta nuôi con thỏ - nuôi con sáo
Mắt hiền con gái - hót chiêm bao
Những đêm rừng khép ôm độc đạo
Nhớ phố hoa đèn nở như sao.

Chưa biết bao giờ về bổn xứ
Mấy nắng người phơi rốc một đời
Gã trẻ mất mùa say lãng tử
Một lạy hoàn lương, nhé em ơi !
  
_______________________________
                  

       Lội dòng thơ chết

Trần truồng tôi, lục bát tôi
Lội dòng thơ chết xuôi trôi về đời
Thả câu Sáu ngọt lên trời
Giăng câu Tám đắng rã rời buông tay
Tôi vơ cắp nách thày lay
Làm quà tặng gái - gái hay mũi lòng
Làm quà tặng cửa rắn rồng
Ơ hay, rao gánh hàng rong chợ tình
Lục bát kệ, lục bát kinh
Lội dòng thơ chết chát xình tụng ngâm
Em thương vớt một cung cầm
Thảy vào lổ mọt nứt mầm thơ tôi.
  
_____________________________
                     

      Phúc âm ngày bão lũ
                 (Kỷ niệm bão lũ PhúYên 2/11/2009)


 Phố chìm biển nước mênh mông
Tình chìm chén mỏng mò không thấy gì
Ngày chìm vào bóng man di
Tiếng chuông chìm xuống từ bi tràn bờ...

Ta trôi về cõi lơ mơ
Tình trôi rìu rác khuất bờ không em
Xác người trôi ngữa lũ đêm
Hồn ta trôi sấp vướng thềm nhân gian...

Níu tay ngọn cỏ bên đàng
Neo thân vào sợi tơ vàng em treo
Neo lòng đáy sóng đèo heo
Níu cơn bão lũ ngặt nghèo tắt ngang...

Mai còn sỏi đá vỏ vàng
Mai còn sắc nắng cũng hoàng hôn thôi
Mai còn thành quách hóa vôi
Mai còn nhặt lại, hỡi ơi ! huyền phù...
  
______________________________
                    


     (Thơ một thời trai tráng)

(Đây là khổ thơ truyền khẩu trong giới tù nhân chính trị phạm,trich từ chưong 1 bài thơ"Ba chương Trong chuyện tinh Người chiến binh",năm 1978-21 tuổi)
.....
-Tôi vốn tên tù mới bẻ gông
Toan về sống chết với núi sông
Trời xa đất lạ thời phiêu bạt
Còn biết về đâu buổi long đong
Đứng trên đất mẹ mà lạc lõng
Ly hương trên chính quê hương mình
Chùng chân mỏi bước trời vô định
Muôn dặm không còn chốn dung thân...
....
-Em vốn chưa qua tuổi dậy thì...
....
________________________________ 
     

  ĐỜI HAI LẦN NGẤT NGƯỠNG

Hài nhi ôm vú mẹ
Vào đời : say... say... say...
Cố nhân nằm lỗ nẽ
Chầu trời : say... say... say...
  
____________________________

       Nhật báo năm 3.000


 Buổi sáng, mua một tờ báo sáng
Tám trang: sạch trắng cả tám trang
Hôm qua, ngày bình yên hoàn vũ
Thành sáng nay của năm ba ngàn.
____________________________

       Cộng trừ


Đêm vui trừ với ngày buồn
Sáng mai còn lại tích tuồng áo cơm
Hủ chai cộng với tiếng đờn
Thành chiều xác nhộng dở cơn mơ tằm.
  
____________________________

       Hồn nhiên


Hủy diệt : Tận thế
Sáng tạo : lập thế
Ghếch chân lên mõm đá chêu vêu,
mắt chú dê con hồn nhiên đến thế.
  
_____________________________
             

    Dưới bóng Tự do

U mê ngày ân xá
Vịn lòng người mà đi
Ô hay,đời tối quá
E trượt hạt từ bi.
  
_______________________________

      LƯU LINH THIỀN

  
Rót trời rót đất đầy một cốc
Dốc cạn nhân tình rỗng càn khôn
Thiền du cưỡi rượu tan mất bóng
Hào khách.Không về.Tịnh hào môn...
_______________________________

          Tín hiệu


Phải nổ thôi, bom nguyên tử hạt nhân
Lão nhà báo khẳng định mình: trực tuyến
Tung tẩy nhánh cát tường non: Gã điên
cười, đâu đấy tiếng chìa vôi hót sáng.
  
__________________________________


         GIỚI


Riu riu lưng gió đàn bà
Vàng y bá nạp la đà truân chuyên
Bồ đề trăm hạt lẩy duyên
Phải đâu em lộng mỗi miền vãng sinh?
  
_______________________________

              
             PHẾ.  

                      (Hồi ức tặng má Marỉa Nguyen
                                                             và vợ hụt TTBT)


Vó khập khênh liêu xiêu về phía trái vệ đường
Khuyết con mắt phải ngựa ba chân hồi hương
Gã tráng sĩ thõng đầu trên lưng chiến mã
Về rồi đây ! về rồi đây, người thương...

Mẹ chưa già đã vội còng lưng lên lão
Gánh xót xa cúi mặt xuống niềm đau
Con đâu còn nhỏ chơi giặc giã
Để mẹ sợ người, rón rén bước cửa sau...

Em chưa kịp lớn để làm chinh phụ
Rủi yêu người ưỡn ngực dáng trượng phu
Tình không thắp lữa, tình nguội mất
Thôi, qua sông. Qua sông, kẻo mùa thu...

Có gã chơi ngông trèo lên lưng chiến mã
Nửa bầu rượu tăm vất giữa thềm nhà
Cắm đầu qua trùng trùng sông núi
Đâu hay đời ngái ngủ đã nam kha...                                     

Trên lưng cõng chí hèn ngạo mạn
Tung bờm reo thuở vượt suối băng ngàn
Con ngựa vốn là... con ngựa
Cũng theo người gõ móng mộng xênh xang...

Về thôi ! về thôi, những vêt thương khép miệng
Trăm dấu hằn thành hoa nở ra Giêng
Mùa đông đi qua, mùa lòng quá vãng
Kỵ sĩ nhập nhòe đỗ bóng giữa chiều nghiêng...

Mẹ níu vai con, con bưng tay mẹ
Người xưa thấp thoáng đầu hè
Biển đâu tràn ngập vườn đêm ấy
Độ lượng vô bờ từng mắt nhớ đỏ hoe...

Mẹ đem vải cũ may áo mới
Con lỡ te tua mấy phần người
Đem về cố xứ manh đời rách
Tênh hếch võ vàng mộng cạn vơi...
                 

Tìm lại vầng trăng xưa gởi trên cổ tháp 

Sao mách rằng trăng đã xuống mồ
Hơi đâu mà đợi người bội tín
Cả tháp cũng buồn đứng chết khô...

Sót lại giòng sông cũ ba mùa trơ đáy
Chảy hết mình để khát chỏm núi tây
Bao năm mòn khuyết sông cong võng
Dài thêm bao bước sóng lưu đày...

Phải chi chết quách nơi nào đó
Biết đâu danh giá ra trò
Mắt ơi, đừng khóc chi huyền thoại
Để buồn bay theo vàng mã ra tro...

Một gã phế nhân, một con phế mã
Một chiều trống gió, một phố xa
Một giọng ngâm hề, một vò rượu nguội
Chìm vào đêm hào nhoáng... tiệc thái hòa...

  
________________________________
                          
          Cái bóng.
    
Cái bóng tóc chảy
Cái bóng vai gầy
Cái bóng váy bay
Em bỏ lại giữa cái nắng mùa đông tháp cổ
Gió mang em đi rồi
Ta lội về khốn khổ
Ừ, thây kệ
Coi như loang lổ góc chiêm bao...

Cái bóng không diện mạo
Cái bóng vô đạo
Cái bóng nghiêng chao
Ta giữ lại giữa cơn mưa tháng Chạp
Thứ đồ nhắm đưa cay - say bá láp
Nỗi nhớ khật khùng nuốt trộng những chiều đông

Đánh bóng cái bóng
Sơn son thếp vàng cái bóng
Chợt linh thiêng lồng lộng cõi đi về
U u mê mê
Ta thọc nhát dao đồ tể
Ngược vào tim mình hiến tế đấng quỹ ma...

Cái bóng... đ.m.
Cái bóng xa lạ
Cái bóng nhạt nhòa
Người vất lại vàng son bên tháp cổ
Ta phập phồng lên bàn mổ đợi gây mê
Rồi
Cái bóng để vết sẹo hằn lên thánh thể
Vinh danh ?
Khà ! Khà !
Ta bay lên
Bay vào thế kỷ hăm ba...

Cái bóng...
Em ơi ! Đợi đấy.
  
___________________________________
                

        Buổi chiều xứ người
        
Vài lon bia Mỹ làm sao vật say nổi gã làm thơ lang bạt
Mặc may nỗi nhớ người đánh gục vó ly hương
Chiều đất khách chân mặt trời ương bướng
Biển muôn trùng gió tím tái hoàng hôn
Tôi thở dốc dập dồn chiều ẩn trốn
Sợ bình minh không kịp thấy quê nhà...

Đâu núi ? Đâu sông ? Đâu người hóa đá ?
Đường quan san lẽ bóng dấu ngựa hoang
Sẫy bước lạc bầy bao mùa ly tán
Tôi đến xứ người yến tiệc đoàn viên
Những nụ cười hương sắc xưa,
                 nay đã cằn khô khóe miệng
Những đuôi mắt đa tình xưa,
                   giờ đã hằn dấu chân chim
Đầu bạc chụm vào nhau nhếch môi cười chiều tím
Lốp cốp cụng lon không biết nhớ...nhà ai?

Nhớ xuân biêng biếc bụi mù tung bước đại
Để sương bạc chiều thu nước kiệu cũng liêu xiêu...

Tôi không được say, tôi không dám say :
                                   sợ e mình mềm yếu
Không thể quên một đôi vai trần lúng liếng mắt biệt ly
Không thể quên đôi bờ muôn vạn lý
Muốn quay về e da ngựa bọc thây
Ai đâu hóa đá cho tôi tỉnh dậy
Thì say làm gì cho nỗi nhớ nát tan thêm...
   
___________________________________
                         


       (Chùm thơ Ngựa)


       Nhạc ngựa

Thuở nào nhạc ngựa lanh canh
Bờm tung tám hướng suối gành vút cao
Chừ về nhạc ngựa cũng reo
Chở chiều thổ mộ hồn treo gánh tình.


      Ngựa hoang trên phố

Tôi lang thang như con ngựa hoang
Lạc núi lạc sông lạc đại ngàn
Đi tìm cỏ dại trên đường phố
Một giọt sương mai cũng ngỡ ngàng.


            Bát mã
 Đêm xưa trận mạc trùng vây
Tám con ngựa hí phủ đầy binh đao
Đêm nay hồn chốt non cao
Một con bờm rũ đi vào chén say.


      Ngựa về chiều

Cũng lốc cốc cũng leng keng yếm nhạc
Con ngựa già rê cổ xe thời gian
Đi chuệch choạc về mặt trời bệ rạc
Chiều đời ơi, nắng giáp hạt tan hoang.


        Ngựa què

Ngựa què bước kiệu lũng khô
Đồng tranh cỏ cháy, ô hô ! mạt thời
Cuồng say chinh chiến đã đời
Biết ai da ngựa ru hời kiếp sau ?
   
___________________________________
           

            Quên hay nhớ

Có thể mai này ta không nhớ
Là đã hôn em ở chổ nào ?
Một miền âm ấm thơm hương táo
Dưới cội lộc vừng lá mướt tơ.

Có thể mai này ta không nhớ
Là đã hôn em vào lúc nào ?
Một cơn bí tỉ say giả gạo
Ngã xuống mắt tình khép ngây thơ.

Có thể mai này ta quên mất
Là đã chia tay mấy cuộc tình
Một chiều đếm lại từng thiên định
Chợt thấy mình hèn đến bất nhân.

                                    ( HÙNG NGUYỄN)