TUYẾT VIỄN XỨ.
Xứ người tuyết trắng mênh mông
Nhìn về quê quán rỗng không mất rồi
Rộn ràng vóc núi dáng đồi
Dưng ta sỏi đá mồ côi một đời.
MỎI MÒN.
Ta đi qua núi, núi mòn
Qua sông sông cạn, ta còn tay không
Nãn lòng, em hết chờ mong
Quay vào, khép cổng, thưa chồng: ăn năn.