Thứ Hai, 31 tháng 1, 2022

LỤC BÁT CUỐI NĂM. (Hùng Nguyễn)

         LỤC BÁT CUỐI NĂM.


Xứ người, một tối mùa đông
Một căn phòng nhỏ, một đồng tuyết phơi
Nhìn ra một giấc cuối đời
Thương hai con mắt lệ vơi lúc nào. 


Xứ người, một sớm mùa đông
Một ta khăn áo, một phong phanh mùa
Nhìn quanh tìm một hơn thua
Thương con chim lạnh hót khua rừng người. 


Xứ người, một chuyến giao thừa
Một đêm tuyết vỡ, một trưa bão bùng
Nhìn đâu cũng một nghìn trùng
Thương đông xuân trắng vô cùng chạp giêng. 


Ta thương người
Ta thương ta
Thương trăm năm ấy còn là thiên thu
Bây giờ nam bắc mịt mù
Bao nhiêu ấm lạnh đắp bù kiếp sau
Bây giờ thương lấy đời nhau
Thầm gom nắng cũ phủ đầu tuyết nay. 

                 (HÙNG NGUYỄN)
        *30/1/2022 (28 tháng Chạp,Tân Sửu)


 

TRONG LÒNG GIẤU NGỌN XUÂN RIÊNG. (Thơ Hùng Nguyễn)

      TRONG LÒNG GIẤU NGỌN XUÂN RIÊNG.

Giấu biển trong lòng, lòng nổi sóng
Ta chòng chành, tháng Chạp nôn khan
Vài ba trận tuyết rơi manh động
Cái lạnh càn qua, nhớ, điêu tàn. 


Giấu lửa trong lòng, lòng lụp bụp
Tiếc thương ơi, sôi nổi dâng trào
Như con sóc nhỏ tìm chỗ núp
Mùa đông lánh mặt, hốc cây, cao. 


Giấu thơ trong lòng, lòng muốn khóc
Chào nhau câu chữ giữa quan tài
Bên ấy, đợi muộn màng trăng mọc
Giao thừa, ta, ngày một ngày hai. 


Giấu hết trong lòng, lòng chật cứng
Mười năm, trăm năm, mấy tơ hào
Sáng ra, mùng Một ngồi lửng khửng
Mở túi đời mình, đếm phong bao. 

           (HÙNG NGUYỄN)