Chủ Nhật, 12 tháng 4, 2020

TRUYỆN PHIẾM MÙA MẮC DỊCH. (Hùng Nguyễn)

    
   CHUYỆN PHIẾM MÙA MẮC DỊCH.

           Chuyện thứ nhất:
Số là khi cơn đại dịch toàn cầu nổ ra,  gần như tất cả mọi ngành nghề đều đình trệ một cách trầm trọng, duy chỉ có một vài công việc đặc thù có tính cách hổ trợ cho công cuộc phòng chống dịch thì lại được phát huy tối đa công suất để nâng cao số lượng cho kịp với nhu cầu phục vụ xã hội. Chẳng hạn như ngành sản xuất Dụng cụ Đo Thân nhiệt.
Anh bạn tui là một công nhân thời vụ cho hãng E. chuyên sản xuất loại dụng cụ cấp thiết đó. Khi cơn dịch bùng lên, hãng yêu cầu anh phải làm việc thêm mỗi ngày 4 tiếng (overtime), ngày thứ Bảy overtime 12 tiếng, Chúa nhật overtime 8 tiếng. Mỗi tiếng overtime lương gấp rưỡi giá lương cơ bản. Thế là anh ta ngẩng mặt lên vì món tiền thu nhập hàng tuần của mình, dù mất sức nhiều hơn. Anh hãnh diện với cả vợ con và bạn bè thân nhân.
Rồi cũng đến lúc cơn dịch lắng xuống, nhu cầu sản xuất về lại mức bình thường, anh lại quay về với công việc cơ bản ngày lao động đúng 8 tiếng. Lại thu nhập đúng với mức lương cơ bản mỗi tuần 40 tiếng.
Thế là anh văng tục chửi thề, chửi trời chửi đất, chửi cơn dịch, chửi hãng làm việc, chửi cả nước Mỹ, chửi lung tung. Anh cảm giác như bị cướp mất nguồn kinh tế của anh, như bị hất đổ nồi cơm của anh. Anh căm hận cuộc đời đã bạc đãi anh.
Hihi, tui cũng hết hiểu nổi luôn. Sao có lối ăn vạ kỳ quái vậy nữa không biết. Bạn giải thích giùm tui thử coi!

         Chuyện thứ hai:
Số là năm 2018, tui có về thăm nhà thăm quê bốn tuần. Nhìn mức sống và nhân tình của cái thành phố quê hương mình, tui  thật sự vui mừng. Mỗi sáng, tui đều đi bộ tập thể dục trên con đường Nguyễn Huệ, xuống gần giáp biển, bên lề đường, dưới một gốc cây bằng lăng đầy hoa tím có đặt một cái tủ bánh mì bằng mi-ca trong suốt sạch sẽ, trong tủ có khoảng 20 ổ bánh mì nhìn có vẻ còn nóng, tươi mới. Đó là tủ bánh mì từ thiện của một doanh nhân dành cho người cơ nhỡ không thể kiếm cho mình nổi bữa ăn sáng. Tui đã đi ngang qua, rồi khoảng 2 tiếng sau tui quay về, trong tủ vẫn còn khoảng 10 ổ bánh mì. Thật sự tui rất vui trong bụng: Quê mình giờ đây lòng tốt đã nhiều hơn, người khổ đã ít hơn và lòng tự trọng đã cao hơn.
Hôm tui rủ thằng bạn cũ đi nhậu, gởi nó chút tiền để tự nó mua giùm món quà theo ý nó thích. Nó là thằng suốt đời chỉ sống trong sự nghèo khổ cơ hàn bởi nghiện rượu và nghiện gái. Nó ngồi kể cho tui nghe về một cái tủ bánh mì từ thiện đặt ở phường nó sống. Cũng là một tủ bánh mì tự giác theo nhu cầu của người cần bữa điểm tâm mà không còn khả năng tự lo được nữa. Sáng nào nó cũng tới đó rồi ung dung lấy hai ổ bánh mì, thật hạnh phúc, một ổ ăn sáng, một ổ ăn trưa, thế là doi ra phần tiền của đứa con gái lớn cung cấp tiêu chuẩn ăn hàng ngày cho ông cha nát rượu. Thế là mỗi ngày nó được uống thêm 2 xị rượu, được say xỉn thêm, nó hãnh diện vì sự khôn ngoan của mình. Cho đến một ngày, tủ bánh mì từ thiện đột nhiên biến mất, ông chủ từ thiện nào đó đã chuyển sang một nhu cầu việc nghĩa với hình thức khác, thế là nó phải quay về với những ngày tháng cũ đói ăn đói rượu, nó nổi cơn căm thù xã hội, căm thù những người làm từ thiện vì đã cướp miếng ăn của nó, hiếp đáp kẻ nghèo là nó. Nó chửi khản tiếng hằng ngày, chửi đến nỗi cả xóm phải bỏ ra mé sông ngồi tránh dịch mỗi chiều.
Hihi, tui cũng hết hiểu nổi luôn. Sao có lối ăn vạ kỳ quái vậy nữa không biết. Bạn giải thích giùm tui thử coi!


          Chuyện cuối cùng:
Năm ấy, tui mua được cái nhà đầu tiên trong một cái xóm lao động, đó là cái xóm Xũng với đủ thành phần đa hệ trong xã hội, cũng coi như một đoàn tuồng nghệ thuật tổng hợp theo cách gọi hồi đó.
Đầu xóm thì có nhà của một chàng văn nghệ sĩ gì đó, nghe nói thì cũng thuộc loại dân chơi văn thơ nhạc họa, chỉ phải tội lè nhè bia rượu. Cuối xóm thì có nhà của một lão hưu trí, nghe nói cũng dưỡng già bằng thú chơi văn thể mỹ gì đó, cái oái oăm là lão ta có một cô vợ trẻ trung, xinh đẹp, sexy hơn mức quy định của tuổi đời cho phép.
Thế là có một ngày, anh chàng nghệ sĩ tình cờ đứng trước nhà lão hưu trí, nhìn qua khung cửa kính màu trà mà phát hiện ra cái bà vợ nhóc con của lão già hưu trí. Chàng sững sờ, mê mẩn. Lân la tìm cách làm quen, thật nhanh vì cô nàng lại có cái máu mê văn chương nghệ thuật lại kèm theo cái tính khí hiếu thắng tò mò. Nàng cười cười, nheo nheo mắt, nghiêng ngả qua lại cái body đúng chuẩn model. Thế là anh chàng nghệ sĩ chết quéo phát một. Anh vẽ vời, anh làm thơ, anh viết nhạc theo từng cử chỉ đáng yêu mà anh tưởng là nàng chỉ dành riêng cho anh ta. Giả mà nàng ta đi ỉa chàng cũng dám mần thơ ca tụng cái mùi hương của trời ban riêng cho nàng thơ thần thánh của mình ấy chứ. Nàng trả lời anh bằng những lời có cánh, bằng ánh mắt nụ cười như đóa hoa ngát hương. Anh làm mặt khổ than vãn nuôi phải mụ vợ bịnh nan y, than bà Bảy hàng xóm già chác, đảng viên thâm niên mê tài hoa nghệ sĩ mà đeo như chủ nợ, cô này bà kia mê điên mê dại mà anh ta từ chối hết vì bận yêu nàng, vv và vv... Nàng Baby Wife kia càng tỏ ra mũi lòng thương cảm. Hihi, cái đau khổ nhất là tất tần tật mọi trò hề của chàng nghệ sĩ nàng đều thành thật khai báo trung thực với lão chồng già còn hơn con chiên xưng tội với cha xứ, đơn giản, cô yêu chồng cô đến tận cùng của ngữ nghĩa yêu thương. Mà lão hưu trí cũng ác thiệt, lão tin yêu bà vợ con nít, chiều chuộng cô nàng còn hơn chiều con cầu con khẩn. Lão vui vẻ khuyến khích cô nàng chơi trò chơi này, lão hiểu nàng là loại phụ nữ cực kỳ thông minh, cực kỳ tò mò, cực kỳ hiếu thắng.
Lại tội nghiệp cho anh chàng nghệ sĩ say xỉn bốn mùa, anh có thể lặng lẽ bỏ ra cả đêm rình mò qua khe cửa khép hờ của ngôi nhà nàng thơ, anh vừa chua xót vừa ảo tưởng chiêm ngưỡng những âu yếm mặn nồng của cặp đôi lềnh lệch này rồi hình dung ra những hành động ấy nàng ta dành riêng cho anh, anh mang về để moi tim moi gan mình để sáng tác, để thậm thà thậm thụt dâng lên nàng. Để nàng lại đem khoe cho lão chồng già xem, xem xong rồi đem cất giữ để làm bằng chứng phòng hờ mai đây nhỡ đổ bể ra chàng lại đổ lỗi cho nàng thơ quyến rũ.
Rồi việc cuối cùng cũng xảy ra, lão già hưu trí thấy cơn lên đồng đỏng đảnh của bà vợ trẻ con đã đi quá đà, khu hộ đầu xóm đã nhốn nháo một cách nhố nhăng, lão hỏi nàng đã thỏa chí chưa, nàng cũng cân nhắc một chút rồi gật đầu cái rụp, nàng đã thắng, sức hút của nàng vẫn mạnh mẽ, trí tò mò về thế giới người có chữ nghĩa nàng đã hiểu ra. Đơn giản thế thôi. Hai vợ chồng lão già hưu trí đập tay vào nhau một phát rõ to rồi đóng khít những cánh cửa vẫn thường he hé, họ cười ha hả và ôm hôn nhau như chưa hề biết đến một gã hề chèo đã từng tồn tại trên trái đất này.
Anh chàng nghệ sĩ ôm bài thơ đến gõ cửa ngôi nhà nàng thơ, sững sờ, chợt hiểu. Cơn đau ập xuống, cơn điên nổi lên, chàng ngoác mồm ra chửi. Chửi trời chửi đất, chửi giống đàn bà, chửi loài vi rút bội tình, chửi cả thứ vi khuẩn bạc nghĩa. Anh ta lảo đảo đi, chửi vung vít. Không biết còn về được khu đầu xóm không. Vừa đi vừa chửi như một thằng Chí Phèo có học. Nghĩ cũng đáng thương. Mà thương hại.
Nhà tui giữa xóm, nghe tận tai thấy tận mắt, tui cũng hết hiểu nổi luôn.
Hihi, tui cũng hết hiểu nổi luôn. Sao có lối ăn vạ kỳ quái vậy nữa không biết. Bạn giải thích giùm tui thử coi!
__________________
(Hùng Nguyễn)