Thứ Tư, 28 tháng 10, 2015
PHỐ NGƯỜI VÀ MỘT TÔI... (Lục bát Hùng Nguyễn)
PHỐ NGƯỜI VÀ MỘT TÔI...
Phố: Người
Tôi: Một
Mùa: Đông
Giọt mưa lẩy bẩy cơn giông nhất thì
Lặng nhìn, núng nính em đi
"Con thi trường học, mẹ thi trường..." nào?
Phố người, trời thấp đất cao
Tháng Mười, rằm muộn trăng vào hẽm sâu
Một tôi rách mấy bể dâu
Tóc xanh hóa lá bạc màu sương sa...
Phố người là của... người ta
Nụ cười gượng gạo chỉ trà trộn vui
Ra chi biển, để ngậm ngùi?
Nhớ về duyên hải sặc mùi biển tanh...
Phố người... chằng chịt rối quanh
Tôi chôn tôi giữa vô danh cõi người
Dường như... ai đó chân trời
Giương con mắt cũ khóc hời ru... Tôi.
(HÙNG NGUYỄN)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)