Thứ Hai, 11 tháng 12, 2017

LỤC BÁT RU TÌNH (Thơ Hùng Nguyễn)






       LỤC BÁT RU TÌNH.

Ru hời ru... Ru hời ru...
Mây treo cổ độ chỉ phù vân xưa
Mi nào người khép nhặt thưa
Để chiều rưng rức cơn mưa ngập ngừng?

Ru hời ru... Ru hời ru...
Chim vào khe núi mộng du một mình 
Giọt sương lấp lánh đầu cành
Mùa quen thắp nắng thôi đành sắc không...

Ru hời ru... Ru hời ru...
Trăng non nguyệt thực đêm mù lòa đêm
Em về cổ tích nổi chìm
Bóng nghiêng hóa đá giữa thềm tri âm...
...
Ru tình. Ru hận. Ru hời.
Lưới trời võng đất ru người lạc duyên
Một giòng lệ ứa đôi miền
Đông ta ngập mặn bưng biền xuân em.

                    (HÙNG NGUYỄN - 11/12/2017)

Thứ Ba, 28 tháng 11, 2017

LỤC BÁT TỨ TUYỆT THÁNG 11 (Hùng Nguyễn)

      TÓC CHẤM VAI.
Gội đầu, tóc chấm vai rồi
Xuân thì lại ỏn ẻn đồi trăm năm
Giọt xưa còn mấy hương trầm
Mà gương ngực trắng thơm nhầm thiên thu.

       CON MỒI.
Đôi khi viên đạn lạc loài
Cố rời họng súng ra ngoài kiếm ăn
Đôi khi khỉ vượn giỡn trăng
Đâu hay tứ phía thợ săn rập rình.

      THỦ THỈ SÔNG BA.
Sóng dài hơn cả một đời
Sông sâu hơn cả lòng người thức đêm
Tràng giang ta thuở chân mềm
Gót phù sa đỏ nỗi niềm sông Ba.

       DUYÊN CON SÁO.
Tưởng đâu con sáo sổ lồng
Ai dè con sáo nhớ sông quay về
Con sáo của tôi nặng nề
Bay qua không nổi lời thề gia tiên.

      BOSTON LẬP ĐÔNG.
Thu tàn phố vắng nai vàng
Chỉ còn lũ sóc bên đàng láo liêng
Đất hiền người cũng sanh hiền
Đến bầy sẻ cũng múa chuyền trên vai.

      UỐNG ĐÊM TỪ HẢI.
Bốn chung Từ Hải biệt Kiều
Rượu mời rượu phạt cũng đều lả say
Em cười, nghe cả trùng vây
Ta buồn, xung trận, biết ngay khó về.

       LƯU HƯƠNG.
Hương nào để lại thơm đời?
Hoa thuyền nào chở hết người tri âm?
Yến oanh về cuộc ngàn năm
Nhớ nhau xin đốt nén trầm tưởng nhau.

       LẠC BƯỚC.
Đường về đâu? Mất dấu rồi!
Loay hoay, tuyệt vọng như giòi phải tro
Tổ tiên thất lạc mả mồ
Mùa đi lắm gió, sót gò mối trơ...

       NGƯỜI ĐI.
Em đi... Cầm chắc đi luôn
Hàng cây trụ điện đứng buồn ngẩn ngơ
Nhìn theo... Ta cũng đẫn đờ
Như vừa thất thoát câu thơ huê tình.

       CHẠM ĐÔNG.
Nhắn người: Tuyết sắp rơi rồi
Mùa đông tác nghiệp trên đồi vọng thiên
Ta ngồi, vai lệch mộng nghiêng
Nghe trời rét mướt trắng miền buồn thương.

         NGÂN HÀ.
Ờ, thì... nuôi mộng Ngưu Lang
Chờ đêm Chức Nữ đến vàng son nhau
Sá gì đôi giọt mưa Ngâu
Để xuân đại hạn trắng màu viễn phương.

        CHIỀU TỨ XỨ.
Nắng sà hết bảy còn ba
Chiều sa chạng vạng màu trà hoàng hôn
Xứ người bóng xác vùi chôn
Mai về bản quán cô hồn tịch liêu.

       TRĂNG VẸT.
Chợt đêm khểnh, chợt đêm cời
Mình em lòe loẹt góc trời thu đông
Vẹt mòn giọt sáng phiêu bồng
Chìa chi bán nguyệt cổ đồng, ta đau.

      SAY CHIỀU VỘI VÃ.
Chiều em, say nắng má hồng
Chiều ta, say rượu thơ lồng lộng bay
Em che mặt: nửa bàn tay
Ta che lục bát: nửa mây quan hà.

      CHỈ LÀ THƠ.
Thơ sao trói buộc được người
Chỉ là giam lỏng một đời bèo mây
Em về kẽ lại chân mày
Kẻo cơn mưa cũ toan đầy mắt xưa.

       CHI VỘI.
Rượu mời còn chửa cạn ly
Em hô "Rượu phạt" lấy gì chẳng say
Trăm năm chửa kịp trưng bày
Mắc gì em vội lấy ngày thiên thu.

                                    (HÙNG NGUYỄN)

Thứ Ba, 3 tháng 10, 2017

EM VẪN BÊN NGƯỜI NHƯ THẾ. (Ngũ ngôn Hùng Nguyễn)

EM VẪN BÊN NGƯỜI NHƯ THẾ!

Em như con rắn lục

Trong thẩu rượu nằm khoanh
Chiều và anh lại đỏ
Em thương mình mãi xanh...

Em như chùm pháo nẻ
Treo giữa mùa đăng khoa
Cả nhà anh châm lửa
Xác pháo chờ gió qua...

Em như cọng bấc nến
Thắp đêm anh hết mình
Trời và anh rựng sáng
Sáp trên bàn long lanh...

Em như con cuốn chiếu
Lum khum đo dốc đời
Anh xìa tay dí bẹp
Lấy gì không... chết tươi.

                     (HÙNG NGUYỄN)

Thứ Ba, 12 tháng 9, 2017

THÁNG CHÍN THƠ SUÔNG (Lục bát tứ tuyệt Hùng Nguyễn)

        TẮM SUỐI.
Rừng thâm, gái Thượng mắt vàng
Thỏa thuê suối bạc như đàn sơn dương
Dấu xưa chết cỏ mòn đường
Du ta lâm trận Nghê thường cao nguyên.

         CÁI VẠC.
Thì thôi, phải nuốt lời thề
Đêm qua cái Vạc trốn về đồng xưa
Vội vàng đội cả cơn mưa
Kịp ngăn tôm tép mắc lừa đó đơm.

   VẮT CẠN VỐC TRĂNG. 
No nê một vốc trăng đầy
Giọt trăng theo kẻ ngón tay tràn trề
Mật vàng vắt xuống cơn mê
Mùa ta chồng vợ phủ phê ánh rằm.

      HẬU TRƯỜNG.
Hạ màn, trống xổ, vãn tuồng
Khóc cười cho đã rồi buồn dã man 
Kép đào sân khấu hóa trang
Canh ba ngồi bới tro tàn, nhức tim.

            CHỞ.
Hoàng hôn chở nửa buổi chiều
Buổi chiều chở cả dập dìu hoàng hôn
Môi người chở nửa nụ hôn
Nụ hôn chở cả dại khôn một đời.


                        (HÙNG NGUYỄN)

Thứ Ba, 5 tháng 9, 2017

THÁNG CHÍN-MÙA MƯA NGÂU (Lục bát tứ tuyệt Hùng Nguyễn)

       TRÊN MIỀN KÝ TỰ.
Gieo vào ký tự tiếng người
Gặt trong ký tự khóc cười yêu thương
Đôi bờ phủ sóng vô cương
Đôi ta phủ sóng mười phương bốn mùa.

       VẬN MỆNH.
Có buồn thì cũng đã xong
Coi như vận mệnh non sông sắp rồi
Xứ người lạnh lẽo chiều trôi
Tiếng chim Vũ Đế cũng thôi não nùng...

       U UẤT MẮT HỜI.
Soi gương thử ngoác miệng cười
Ơ hay, vẫn cặp mắt Hời hiện ra
Hồn Chàm hận Chế Bồng Nga
Hồn ta không lẽ hận cha anh mình?

     BÔNG HỒNG TRẮNG.
Một bông hồng trắng thế thôi
Thiên thu chùng xuống, mẹ tôi lên trời 
Hạc vàng cõng tiếng à ơi
Ru từ đời mẹ đến đời con ư?

            NHỊP TIM.
Trùng trình máu chảy về tim
Chỉ e ngưng đập khó tìm lại nhau
Dỗ dành tĩnh mạch nén đau
Rót thương nhớ xuống hồng cầu úa khô.

         MƯỜI NĂM CỦA MẸ.
Mười năm tù tội, trở về
Mẹ chưa hết nắng đã thê thảm chiều
Mười năm gà mái chọi diều
Tuổi năm mươi... Mẹ, ra điều bảy mươi?

        MƯỜI NĂM CỦA NGỰA.
Ngựa hoang ngã xuống đồng hoang
Mười năm sa bẫy hí khan điệu buồn
Mười năm khuất nhục vó cuồng
Leng keng yếm nhạc vọng chuông ngựa thồ.

      HÀNH TRÌNH NƯỚC.
Nắng quen múc biển làm mây
Tưới mưa lên núi, chảy đầy suối sông
Ta theo vận nước giáp vòng
Qua đồng lắng cặn cho đồng phù sa... 

         CUỐI MÙA.
Giã từ tro bụi đông phương
Chôn thân thế xuống tuyết sương xứ người
Co ro lạnh cả nụ cười
Dường như sinh khí đang rời sinh linh.

           LY HƯƠNG.
Lang thang như đứa ma Hời
Ta đi vô thức giữa trời đất ai
Mịt mùng quá khứ vị lai
Tài hoa chìm xuống, ăn mày nổi lên...


                      (HÙNG NGUYỄN) 


Thứ Hai, 21 tháng 8, 2017

TRĂNG THU DẠ KHÚC (Lục bát tứ tuyệt Hùng Nguyễn)

       VỌNG NGUYỆT.
Đêm bán nguyệt, vầng trăng nghiêng
Em gieo phân nửa xuống miền thơ ta
Dặm ngàn một thoắt phù hoa
Vọng thăm thẳm ấy thoáng lòa nhòa trăng. 

          HÓA.
Thương bò, rạ hóa thành rơm
Thương anh, em gạo hóa cơm, ai cười?
Cứt vàng hóa tiếng phân tươi
Anh qua lửa hóa vàng mười của em.

       NỬA VẦNG TRĂNG GÃY.
Người xưa bẻ gãy vầng trăng
Nửa chôn xuống đất, nửa giăng lên trời 
Người nay thủ thỉ ru hời
Vỗ về khuyên nguyệt mượn lời ca dao.

       TIẾNG CHIM KHÁCH.

Đừng nghe chim Khách hót lừa
Khi người bản mệnh mắc mưa vô thường
Tà huy dằng dặc tà dương
Tiếng chim còn khản, sắc hương còn gì?

         PHẬT NHỠN.

Bao giờ qua ngang đời nhau
Mời em ít phút ngoảnh đầu ngó ta
Ta còn cặp mắt dối già
Lim dim Phật nhỡn sạch tà khí xưa.

         HỎA TÁNG.

Đời cha thiêu cũi thơm lừng
Đời con thiêu điện xem chừng tanh tanh
Cũng là diện kiến trời xanh
Sao cha mây trắng, con đành mây đen?

         ÁO PHẬT.
Đêm nghe sông núi thở dài
thương ta nông nổi tự đày đọa ta
Về nơi Phật chán cà sa
Mặc áo giấy lạy hồn ma mặt người. 

      VỊNH TRÁI VÚ SỮA.
Như con Bồ Hóng cứng đầu
Ta bu chắc nịch trên bầu sữa em
Mùa Người quá nửa lấm lem
Nửa còn ráng giữ trắng mềm nuôi nhau.

                          (HÙNG NGUYỄN)






 



GIÁ... (Ngũ ngôn Hùng Nguyễn)

       GIÁ...
Em như hột đậu xanh
Ủ mầm thành cọng giá
Khi em thành bà giá
Ơ hay, đời lại xanh...

                 (HÙNG NGUYỄN)

Thứ Bảy, 12 tháng 8, 2017

THÁNG TÁM THU PHAI... (Lục bát tứ tuyệt Hùng Nguyễn)


       CUỐI GIÓ.
Nam Cồ thổi tốc váy người
Mùi hương trần tục cứ vời vợi bay
Cần gì uống rượu để say
Ngửi em qua qua gió đã xây xẫm rồi...

         MẮT ƯỚT.
Vui buồn đáng giá bao nhiêu
Mà hai con mắt ít nhiều ướt khô
Ta hù, nay Sở mai Ngô
Thật ra cũng chỉ giang hồ... quanh em.

        MẮT KHÓC.
Ngóng nhau giác mạc cũng mòn
Đỏ con mắt nọ, khóc con mắt này
Chừng nào vú mẩy hơi tay
Thì đôi mi ấy mặc may ướt đều.

        MƯA RA NẮNG.
Mưa bay nhằm nắng đành hanh
Chưa kịp tiếp đất đã thành làn hơi
Mong manh ta xuống cõi đời
Liền tan như gió ghé chơi đại ngàn.

       CÕI RIÊNG.
Còn bao tươm tất thịt da
Em gieo mình xuống cõi ta tràn trề
Sông dài biển rộng não nề
Lẽ nào chịu đứng bên lề đời nhau.

       GÓC KHUẤT.
Trời nghiêng góc khuất cũng nghiêng
Tội gì em bịn chung chiêng một mình
Chim trời hót tiếng đa tình
Chẳng qua hấp hối giữa nghìn trùng, đau.

         RƯỢU VÀ YÊU.
Đã uống phải uống tận trôn
Đã yêu yêu tận đ. l. người ta
Rượu chè chén bảy chén ba
Yêu thương dứt khoát một ta một mình.

       EM VÀ RƯỢU.
Dìm ta chết giữa rượu người
Oan gia đâu hẳn một lời gió bay
Rượu nào rượu uống chẳng say
Không say sao dám (xxx) tay (xxx) (xxx)?

       DI NGÔN CUỐI.
Thôi, xong... hấp hối liệt giường
Em rải vàng mã lót đường cho ta
Sáng còn chân ướt chánh tà
Sợ đêm chân ráo bước qua luân hồi.

        THAO TÚNG.
Mưa dai thao túng cả chiều
Đường ta lỏng bỏng rác rìu thất thơ
Mắt người cù bất cù bơ
Về thao túng miết sanh đờ đẫn ta.

          MÙA TÓC.
Ít gì cũng chấm ngang vai 
Để còn đo được chiều dài chiêm bao
Cứ qua xong mỗi ba đào
Ta về thở dốc, dụi vào... tóc em.

    SUỐI CŨNG ĐỘC HÀNH.
Một mình lủi thủi giữa rừng
Mới thương con suối cũng từng khát khô
Cội nguồn mưa nắng mơ hồ
Đời ta, đời suối ngây ngô độc hành.

        "GATO" VỚI TÓC.
"Ghen ăn" giắt lược tóc dài
Vầng trăng "tức ở" em cài trâm cong
Mắc gì chèo chống lòng vòng
Ta gieo khổ não xuống giòng tóc thương.

         TIỄN BIỆT.
Mai ta vào cuộc mả mồ
Giấy tiền vàng bạc tha hồ tung bay
Em đưa ta nhập cỏ cây
Tiếng kèn tiếng trống khóc thay tiếng người...
 

                   (HÙNG NGUYỄN & THÁNG TÁM)

                

Thứ Năm, 3 tháng 8, 2017

RỦ BẠN VỀ QUÊ. (Thơ Hùng Nguyễn)






       RỦ BẠN VỀ QUÊ.

Ta rủ ngươi về đêm nướng bắp
Trăng đêm mười bốn đã khoe rằm
Bếp than lép bép chào tri ngộ
Sợ mỗi vẫy chào mỗi mười năm?

Ta rủ ngươi về sáng cà phê
Khói thuốc như mây lượn vỉa hè
Ngưng luận thế thời, trêu chủ quán
Bà giá rêu phong vẫn tóc thề?

Ta rủ ngươi về chiều rượu gạo
Quán cóc ruồi bu cũng ngon ào
Để say tới bến đong bao xị?
Đời xỉn bốn mùa đếm làm sao?

Ta rủ ngươi về đi chọc gái
Thời buổi bây giờ khỏi mối mai
Con mắt quê mùa lanh như tép
Đừng hòng phỉnh gạt, ớ... liêu trai?

Ta rủ ngươi về thăm cổ tháp
Nghe gió linga thổi khúc Chàm
Trách chi tiên tổ đi mở đất
Lạc tiếng nhạn Hời hót phương nam?

Ta rủ ngươi về chơi cho đã
Người xưa mắng nhiếc, cứ "dẫy na"
Thương hồ bụi bặm, thơ lấm láp
Cổi áo cổi quần, "chủm"... sông Ba?

Ta rủ ngươi về lang thang biển
Sóng nấp trên bờ tránh biển nghiêng
Yêu người váy ngắn lăn trên cát
Ta cùng phận cát chết vô duyên?

Ta rủ ngươi về, ngươi về không?
Còn mấy lăm hơi hẹn tan sòng?
Nhỡ mai, buổi sáng răng thôi chải
Giấc mộng Tuy Hòa, thế là... xong.

                      (HÙNG NGUYỄN)



Thứ Ba, 1 tháng 8, 2017

BỐN MÙA SÔNG BA (Lục bát tứ tuyệt Hùng Nguyễn

      

      SÔNG BA MÙA XUÂN.

Sông Ba trai gái sông Chùa
Đẻ ra tháp Nhạn, đổ thừa vua ban
Hồn Hời oán Chế "Điêu Tàn"
Nguyên tiêu đứt ruột tiếng đàn di cư...

         SÔNG BA MÙA HẠ.

Sông Ba nông nổi theo mùa
Phủi tay chống nạnh sông Chùa liếc ngang
Vọng chiều tiếng khánh Kim Cang
Hất nghiêng tháp Nhạn xuống hoàng hôn sông...

          SÔNG BA MÙA THU.

Sông Ba sáng nắng chiều mưa
Trời cho lành mạnh buổi trưa đôi mình
Một hoa môi đỏ trùng trình
Một lêu lổng gió trên mình mẩy nhau...

         SÔNG BA MÙA ĐÔNG.

Sông Ba nứt nhánh đâm cành
Chia nhau mà chảy cố giành biển Đông
Tiếc rằng trời đất mù không
Để mưa từng trải cướp công thủy triều...

         SÔNG BA MÙA LỤT.

Sông Ba mấp mé cổng làng
Xin em nín tiểu kẻo tràn lở đê
Mỗi năm mỗi lụt tứ bề
Yêu nhau phải giắt câu thề trên non...

        SÔNG BA MÙA VU QUY.

Sông Ba nhắn bậu sang ngang
Làm ơn cứ thẳng một đàng mà qua
Bên kia lỡ nhịp đa đa
Bên này bìm bịp tu oa, chiều rồi...

 
                 
                             (HÙNG NGUYỄN-1/8/2017)


Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2017

KHÚC RU CHIỀU (Lục bát Hùng Nguyễn)


      KHÚC RU CHIỀU.

Chiều rồi, cõng nắng về đâu?
Mà nghe nặng trịch trên đầu vai xiêu
Ước gì em hóa thành diều
Ta buông sợi nhợ theo chiều em lên.

Chiều rồi, đuổi gió đi đâu?
Mà nghe thút thít trên lầu tịch dương
Hoàng hôn, ờ... lạnh viễn phương
Hồn hoang trơ tráo mán mường xuôi kinh.

Chiều rồi, uống mấy ly đâu?
Mà lêu đêu ngại bể dâu lòng người
Rượu cung kính tạ ơn đời
Nghe thinh không đổ giọng cười hả hê.

Chiều rồi, cởi áo bỏ đâu?
Mà trơ vết xước nhiệm mầu huệ ly
Chào đôi tay vẫy xuân thì
Ta thôi tự tiện bỏ đi một mình...

                        (HÙNG NGUYỄN) 



Thứ Hai, 24 tháng 7, 2017

MÙA TRĂNG... (Lục bát tứ tuyệt Hùng Nguyễn)

       ĐÒ KHUYẾT CÙNG TRĂNG.

Mây ngàn hạc nội miên trường
Tiếng Trương Chi động lên vườn nguyệt xưa
Đò cong sợ dáng trăng thừa
Vớt lên một khuyết cho vừa lứa nhau...

        ĐÊM THỊ NGẠN.

Ngón tay người lướt nguyệt cầm
Dưng khua phật tánh nảy mầm trong ta
Sinh linh cát bụi Hằng hà
Đêm ta thị ngạn, em và trăng... tươi.

       ĐIỆP ÂM.

Đi tu cũng giống đi tù
Nhớ đời thì ít nhớ m. thì nhiều
Quỷ yêu cũng giống người yêu
Ít khi lộ diện lại nhiều hóa thân.

       CHUYỂN GIỚI.

Đôi khi ta rất đàn bà
Sợ đời vô chủ, sợ già xấu đi
Đôi khi ta cũng nhu mì
Sợ tay vấy máu, sợ đi ngược đường.

          VỀ NGƯỢC.

Xoay đầu về ngược không gian
Nước non bao dặm mây ngàn bế quan
Quay lưng về ngược thời gian
"Giai nhân tự cổ" sang ngang mất rồi... 

          THỊ XÃ ĐÈN DẦU.

Nhớ xưa thị xã đèn dầu
Dắt em dạo phố, phố nâu màu Hời
Con trăng nhầm đất lẫn trời
Đậu lên cửa miệng em cười... sáng trưng.

         PHÚT THẬT LÒNG.

Ở đời ai muốn vô tù
Chẳng qua lỡ miệng: Trượng phu anh hùng
Đàn ông đành ráng vẫy vùng
Chớ ai mà dám giỡn cùng đạn bom.

        THỊ XÃ KHÔNG ĐÈN.

Nhớ xưa thị xã không đèn
Tình ngon nhờ lũ chó quen hơi người
Nửa đêm em lúng búng cười
Bởi răng mắc ngậm đôi lời rất... hư. 

     CHÚT ĐỜI LẶNG LẼ.

Không khai thì bảo rằng lì
Lục lâm thảo khấu đẹp gì mà khoe
Văn chương đâu phải là nghề
Chẳng qua nhỏ lửa kẽo khê chảo đời. 

       MÔI XƯA...

Môi hồng xưa chửa kịp hôn
Chừ trăm năm gọi vô ngôn mất rồi
Phải sông, bên lở bên bồi
Đôi ta lở cả đành ngồi xót nhau.

          CUỐI TUẦN.

Rượu ngon là bởi trăng tròn
Chưa say là bởi rượu còn nửa chai
Chơi dai là bởi đêm dài
Thơ hay là bởi ngày mai cuối tuần... 

          NGUYỆT...

Tròn lên em, sáng lên em
Vài ba hôm nữa là đêm rằm rồi
Cuộc chơi sấp ngữa luân hồi
Nguyệt ơi, tất tả một trôi không dừng.

         SÀI GÒN ĐẤY EM.

Sài Gòn không chỉ mỗi dơ
Sài Gòn còn lắm câu thơ đáng tiền
Em chơi, ta chẳng thấy phiền
Coi như em dạo chợ phiên Sài Gòn...

                 NỬA ĐÊM.

Mười hai giờ... Mười hai giờ...
Một dòng nước miếng ướt bờ môi cong
Vang hơn cả tiếng thạch sùng
tiếng ta chắt lưỡi bên vùng chiêu quân. 

            ĐÔI BÊN...

Bên kia sông núi ngàn trùng
Bên này hào khí chập chùng hoang mang
Sóng hung vỗ biển điêu tàn
Trời thôi tĩnh buổi em tàn nhẫn đi.

             VÔ TRẦN.

Em về, hào phóng đam mê 
Em về, phong tỏa bốn bề an như
Em cười, hoàn hảo chân thư
Em xui ta hóa thiền sư vô trần. 

           DẤU CHẤM HẾT.

Hết mơ áo gấm về làng
Một quan tài lạnh, nhà quàn hẩm hiu
Tiếc gì xương cốt hỏa thiêu
Chỉ lo biên giới mưa chiều, hóa vôi...

             HƯƠNG QUÊ.

Máy bay qua mấy biển rồi
Sao hồn vía vẫn nặng mùi cá kho
Đi tìm chi bến tự do
Mà lòng chật hẹp con đò mé sông...

          TÊN TUỔI.

Chánh quyền thường sỉ nhục ta
Nếu không phản động cũng là lưu manh
Thắng thua vua giặc cũng đành
Chỉ e bia miệng vô danh, dị òm!

             PHẠM GIỚI.

Giá xưa em chẳng đi chùa
Thì ta đã trọn một mùa sa di
Lòng Tham theo lá quét đi
Em qua vung vãi Sân Si ngập chùa.
 

                                   (HÙNG NGUYỄN)

TÓC ĐỔ. (Lbtt Hùng Nguyễn)

     

     
         TÓC ĐỔ.

Ngàn năm sông chảy đời sông
Trăm năm tóc đổ một giòng đầy lưng
Ngậm ngùi chim biệt xa rừng
Mây mùa thu ngỡ gió mừng tóc... reo.

                  (HÙNG NGUYỄN)
            
           TÓC BIẾC...
Tóc em khô khiểng như dây điện
Ta mới mon men đã chết chìm
Có phải sông đâu mà sóng biếc
Lớp lớp chập chùng ta ngã nghiêng...

Chủ Nhật, 23 tháng 7, 2017

LBTT BẮT ĐẦU BÀI THỨ 502.

       HẬU LI DỊ.
Đi qua gai góc, chân trần
Giận trời không đặt mắt gần hơn tim
Phải chi bay được như chim
Mùa thiên di mặc sức tìm thổ cư...

      HẬU LY HÔN.
Được tin chồng bỏ em rồi
He he..., không biết nên vui hay buồn?
Tích hay đâu đợi mãn tuồng
Chỉ thương đào chánh như xuồng bứt neo.

       NGỰA CHƯỚNG.
Từ em rào giậu Miền thương
Trần lưng ngựa chướng lỡ đường nhơi rơm
Lặc lè thổ mộ áo cơm
Lốc ca lốc cốc rũ bờm hí khan...

          VÁ...
Gió năng nhặt lá vá rừng
Rừng xanh trở lại như từng chưa thu
Ta cười lành lặn trơn tru
Cảm ơn em chịu khó ru từng mùa...

     GIỜ LẤN SÓNG.
Nghìn trùng, quen "Dạ, em đây"
Đó đêm hoa mộng, đây ngày bình yên
Thầm thì, rúc rích, huyên thuyên
Đôi ta lấn sóng, đôi Chiền chiện... bay.

                                     (HÙNG NGUYỄN)