Thứ Bảy, 4 tháng 5, 2019

Lục bát tứ tuyệt tháng 5(Hùng Nguyễn)

       CHIM CHIỀU.
Chiều chiều chim hót cầm chừng
Để dành hơi sức hót mừng ban mai
Sáng mai chim gặp liêu trai
Vừa hót vừa khóc, tiếc hoài ngàn năm.

         TRẺ CON.
Thương em cái bụng đàn bà
Cái dạ con nít thiệt thà vô tư
Cứ ai đầu trọc là sư
Cứ ai ngoan đạo là người chính chuyên.

        Ở PHỐ.
Em từ cõi phố trên cao
Em tuột xuống dốc em vào phố tôi
Phố chiều bụi bặm mồ hôi
Cả hai hóa bướm cặp đôi say... mùa.


           EM...
Em về đêm xuống lụa là
Bóng trăng run rẩy trong tà áo bông
Tiếng đờn tiếng địch viễn vông
Mà tơ vương ấy treo bồng bềnh nhau.

        GÁI SÔNG BA.
Sông Ba bẻ ngoặc chạm chiều
Ướt lưng quần gái thủy triều bông lơn
Em che nhan sắc dỗi hờn
Nước chảy đời nước cấm lờn mặt nhau.



             RỐI.
Tường vi nở rối gầm trời
Tiếng ai cười vỡ một thời tri âm
Hình như mãn nguyệt trăm năm
Chỉ vầng trăng khuất biết thầm lặng đau.

     MẶT TRỜI CỐ THỔ.       
Sáng lên tháp, hóng tà huy
Chờ nghe nhạn cũ rũ đi vô thường
Chiều về biển, đợi tà dương
Rót say vào sóng vỗ bươn chải đời.

               NỢ.
Qua sông mắc nợ chân cầu
Nụ hôn mắc nợ đêm lầu vạn hoa
Từ quy mắc nợ quan hà
Viễn hành mắc nợ sân ga hồi còi.

              ĐÊM HỜI.
Trăng Hời chênh chếch tháp xưa
Dáng Chiêm nương đổ vàng mùa ly hương
Một bầy dắt díu ngàn phương
Thân tàn ma dại, Chế vương đâu, trời?

            XÁC RỖNG.
Coi như bán rẻ linh hồn
Mười năm mua cuộc sinh tồn cũng xong
Ta còn cái xác rỗng không
Mai về bản quán nằm rong rêu đời. 


           CHIM DI.
Mùa xuân đủ tháng đủ ngày
Từng bầy chim hót trên dây điện đường
Có qua một đận tha phương
Mới hay thơm thúi cũng hương quê nhà.

     TÌNH GIAN LÝ NGAY.
Thương người chẳng dám ho he
Tức như con muổi vo ve ngoài mùng
Lẳng lơ gì một cái hun
Mà em cứ bắt tiệt trùng đời nhau.

      TIẾNG ĐỜN KHUYA.
Chèo queo em ngủ một mình
Ướt khô mặc kệ, đứa tình đứa tang
Đờn bầu oán nhịp song lang
Nửa đêm xé ruột, đau càng thêm đau.

        THA HƯƠNG.
Chim di còn biết ngõ về
Người đi ngoảnh lại bốn bề ma phương
Thương hồ quen thói bất lương
Mua da thịt thiếp, bán xương máu hầu.

        GÓC SƠN KHÊ.
Dặt dìu hương mật sơn khê
Hồn ong phách bướm rủ về tầm xuân
Hoa rơi đấy vực vô trần
Từ ngôn gượng gạo cầm chân nhau rồi!


                                    (HÙNG NGUYỄN)




BÊN CHIỀU BIÊN GIỚI. (Thơ Hùng Nguyễn)

      BÊN CHIỀU BIÊN GIỚI. 

Chiều lên Lao Bảo sương đùng đục
Biên giới đêm này hẳn lao đao
Ta quăng đót thuốc, so vai áo
Nhốt ấm rượu trưa chợ Đông Hà.

Ta ngồi bên hữu, mây lèn đá
Gật gù khuynh tả, lá chen sương
Quê mẹ - Xứ người: Dang nửa bước
Sao lòng trĩu nặng khó nhớm chân.

Ta liếm ngón tay tìm hướng gió
Cái lạnh se se phía Nam Lào
Bốn cõi trùng vây, mây độc đạo
Cờ lau trở ngọn trắng Khe Sanh.

Cỏ xanh tầm mắt đầy Tha Khét
Đâu vết ngựa hồng sương thảo nguyên
Biết qua có kịp mùa bán nguyệt
Thắp nửa trăng mờ phố Sê Pôn.

Đường qua biên giới như ra trận
Gượng cười lạnh lẽo gác tử sinh
Gối mộng yên hàn, hồn hóa lính
Mơ màng thương nữ "Hậu Đình Hoa".

Ta chào các ngươi: Kinh chào Thượng
Mai mốt ta rồi cũng man di
Lửa Mọi hừng lên nhen hào khí
Đêm này tốt thí vượt Mê Kông.

Ta chưa đủ lửa nung hảo hán
Đối mặt quân thù vẫn hơi run
Tần ngần, tiếng đạn reo đầu súng
Không biết có làm ai tử vong?

Ngày mai rượu nguội bên kia núi
Là biết vượt biên thất bại rồi
Bên lề cửa khẩu tươi đụn mối
Có gã chôn đời, táng cuộc chơi.

Nước mắt mẹ già còn đâu khóc
Bạn học nguôi đau, đi lấy chồng
Ờ, thì... như gió qua vườn trống
Thổi mấy cho đầy một hư không?

                       (HÙNG NGUYỄN)