Thứ Hai, 28 tháng 9, 2015

Lục bát tứ tiệt Hùng Nguyễn: TRĂNG THU DẠ KHÚC.


      ĐÊM MÃN NGUYỆT.


Ta đậu lên em: Em tròn
Vầng trăng mãn nguyệt chỉ mòn sơ sơ

Đò qua miền khuyết ru mờ
Đêm nay vằng vặc đôi bờ sông reo...





     NEO...


Trăng neo giữa bến sông Rằm
Ta neo ta giữa chổ nằm em chia
Mặc đời miệng lưỡi nọ kia
Trăng và ta cứ càng khuya càng đầy...





     SÔNG NƯỚC.


Đón đưa con nước thượng nguồn
Con sông cũ rích khi buồn khi vui
Nước ra ngoài biển nước vùi
Lòng sông lắng gạn ngậm ngùi phù sa...




     THƯỜNG TRÚ.


Em đừng nguầy nguậy lắc đầu
Khi đòi thường trú trong bài thơ ta
Nửa quê nửa tỉnh thiệt thà
Môi còn tươm tất đã... cà lăm... run.



    "MÌNH ƠI !", HOANG DẠI...


Rùng mình, hồn nhập xác ai
"Mình ơiiiii !!", em gọi, liêu trai thiệt rồi
Mùa lá rụng sạch thì thôi
Nghe em gọi thế: Đau... hồi sinh, đau.

                    (HÙNG NGUYỄN)