Thứ Bảy, 30 tháng 8, 2014

CHÒNG CHÀNH BỞI TRẬN GIÓ MÙA THU - (Thơ Hùng Nguyễn)





CHÒNG CHÀNH BỞI TRẬN GIÓ MÙA THU.

Khi mùa thu mời dòng sông một trận gió
Là chuyến đò chòng chành,
Chòng chành hết muốn trôi
Con sào nửa muốn rời bờ bên này đất lở
Nửa lo bên kia phù sa có kịp đắp bến bồi...

Khi mùa thu mời cánh rừng một trận gió
Là phiến lá chòng chành,
Chòng chành muốn bỏ cành xưa
Một chút vàng,
một chút ngại ngần nâu đỏ
Rơi... rơi... nhẹ nhàng
Lơ lững vũ khúc mưa...

Khi mùa thu mời trùng dương một trận gió
Là cánh sóng chòng chành,
Chòng chành giỡn mặt phong ba
Đàn bói cá lướt bên kia bờ hạnh ngộ
Biết có ngậm ngùi thương xuôi ngược vết buồm xa...

Khi mùa thu mời Em một trận gió
Là ly rượu chòng chành,
Chòng chành nỗi đắm mê
Em ngã nghiêng đến nhàu nhò cơn say vò võ
Điệu ca buồn lóc cóc,
Em khua cả bước khuya về...

Khi mùa thu mời ta một trận gió
Là bài thơ chòng chành,
Chòng chành cõi vô phương
Nơi xa lắc,
Bóng ngựa hoàng hôn rời ngõ nhỏ
Tiếng hí khan xô từng câu thơ rụng xuống vệ đường...

Khi mùa thu mời đôi mình một trận gió
Là tháng Tám chòng chành,
Chòng chành bể ái nguồn ân
Một nửa nụ hôn thăm dò,
Một nửa nụ cười lấp ló
Mùa thu rồi đi qua,
Em rồi ở lại,
Ta rồi dừng chân,
Hạnh phúc chòng chành... chòng chành...
Ôm nhau chết trân...

                 (HÙNG NGUYỄN - Viết cho 31/8/2014)