Thứ Hai, 22 tháng 2, 2016

TRỜI ƠI, TRĂNG ĐÃ... NGUYỆT KIỀU ! (Lục bát Tứ Tiệt Hùng Nguyễn)


     NGUYÊN TIÊU DẠ KHÚC.
Xùng xình gấm lụa Nguyên Tiêu
Trăng về Bắc Mỹ... nguyệt kiều bên ta
Dù gì cũng lỡ phù hoa
Trăng-Thơ gắng gượng kiêu sa với đời...

     RU TRĂNG.
Trăng bỏ xứ? Trăng qua đây?
Chín lu một tỏ: trăng Tây: Nguyệt kiều

Tháng Giêng chi? Tủi Nguyên Tiêu
Chỉ còn một gã Việt kiều ru trăng...

     TRỜI ƠI, TRĂNG ĐÃ... NGUYỆT KIỀU.
Trời ơi, trăng đã... nguyệt kiều
Vàng son chi nữa Nguyên Tiêu xứ người
Co ro nhúm lửa bên trời
Thắp leo heo gió hỏi đời cụt chưa...

     TRĂNG TRƯNG VƯƠNG.
Vầng trăng trên tóc Trưng Vương
Rơi theo vận nước đêm trường Hát Giang
Khăn vàng nhuộm sóng đến vàng
Bờ lau bãi lách tiễn hoàng nương đi... 

     TRĂNG MỴ CHÂU.
Con đường rộng - bóng trăng vàng
Đuổi bao nhiêu dặm trăng càng bấy xa
Chỉ còn theo vết hồn hoa
Trăng xưa đánh dấu quan hà cố nhân...

     TRĂNG MẬT.
Trăng vàng mà mật cũng vàng
Một đêm tri ngộ ân ngàn năm sau
Hương trời lửa đất chiêm bao
Con ong cái bướm lọt vào liêu trai...

      NÀNG CUỘI.
Được thời nam nữ bình quyền
Em thành Nàng Cuội trên huyền thoại trăng
Cây đa, Quán Dốc, chị Hằng
Kiệu anh qua khuất, võng nàng... nhấp nhô.

     BƯỚC XUÂN DU.
Biển xô chi đất chồng chềnh
Để đường say sóng bồng bềnh ngược xuôi
Mùa này mưa nắng ui ui
Nỗi buồn xuống gốc, niềm vui lên cành....

                               (HÙNG NGUYỄN)




Thứ Năm, 18 tháng 2, 2016

KHÚC AI ĐIẾU MÙA DỠ... (Lục bát Hùng Nguyễn)



      KHÚC AI ĐIẾU MÙA DỠ...

Lần mò sông chảy biển đầy
Ta chia em cũng ngần này yêu thương
Lòng ta bá đạo triều cường
Em như cọng cỏ bất tường loay hoay
Thế rồi...
Gởi nắng non Tây
Em thành ngọn gió em bay lên trời
Ừ,
thì... ta bức tử Người
Gánh oan khiên đó, ngậm cười... quãy đi
Khói sương...
heo hút...
tịnh di
Cắn răng tử biệt sinh ly một mình
Bỏ ta mùa dỡ... ký sinh
Hư không cố níu theo nghìn trùng... Em.

                          (HÙNG NGUYỄN)



Thứ Ba, 16 tháng 2, 2016

TÁM VỚI ĐỒNG MÔN. (Thơ Hùng Nguyễn)



     TÁM VỚI ĐỒNG MÔN...

Ta về gõ trộm chuông đánh thức
Nhắc Phật mười phương dậy, lên chùa
Kẻo Mai rụng kín y Bá nạp
Đâu kịp vàng bay sớm giao mùa...

Ngày xưa chú tiểu Kim Cang Tự
Uống nước sông Chùa mà sinh hư
Đầu nguồn ai gội chi tóc biếc
Dăm sợi trôi về trói lòng sư...

Ta ngồi làm khách trên núi Nhạn
Hồn Hời khắc khoải ngó sông Ba
Làm sao vá lại buồm xưa rách
Cho kịp sóng về hội đăng quang...

Qua sông Đà Rằng không ai tiễn
Cái thuở hồn nhiên, máu rẻ tiền
Chừ về, sông lạnh, không người đón
Bên cầu lộp bộp khóc tháng Giêng...

Bằng hữu ngày xưa đâu cả rồi?
Trăm năm vàng đá mấy ly bôi?
Mai còn sống sót về tìm lại

Từng hớp rượu người đốt cháy môi...

Nhớ một người xưa da cực trắng
Cặp mắt xanh lè thắp hải đăng
Vô tư đâu biết trong lòng dạ
một gã cô hồn đẹp như trăng...

Ta đâu phải Tề Thiên Đại Thánh
Năm trăm năm gánh Ngũ Hành Sơn
Ta chỉ có một đời kiêu hãnh
Gánh em trong cõi nhớ giam cầm...

Ngộ nhở mai này không về được
Biết miền bản quán mấy ai thương
Mà viết di ngôn lên vàng mã
Đợi gió phương Nam thổi vô thường...

Có phải bây giờ lên Thọ Vức
là đời an lạc phải không, ta?
Áo người tang chế đen rưng rức
Thổ mộ khói chiều, lệ... chu sa.

Ta vội bài thơ trong bão tuyết
Quen mùi đất khách lạnh kinh niên
Chỉ tiếc một đời mưa trắng mắt
Ai giữ cho mình giọt nắng riêng?

Con chim còn biết đi trốn lạnh

Ta: Người, chết sững giữa trời xanh
Bên kia, nắng của đời lương thiện
Ta tận bên này mộng tái sinh...

Không biết đêm nay trăng phường Sáu
có về phường Nhất kịp Nguyên Tiêu?
Soi dốc Ngã Năm dài nặng trĩu
Phố đổ xô người vượt bể dâu...


Nếu ngày xưa biết chừ ở Mỹ
Thì học làm chi chữ thánh hiền
Đêm đêm lén lút cười kiểu... Khỉ
Để nhớ ta còn rất... Phú Yên....


            
(HÙNG NGUYỄN - 16
/02/2016)

Thứ Hai, 1 tháng 2, 2016

NGŨ NGÔN BUỒN VỚI MỌI. (Thơ Hùng Nguyễn)


     NGŨ NGÔN BUỒN VỚI MỌI.

    ("mọi đi ta để mọi đi
      mọi về chưa chắc còn gì xác ta...")

Một vỏ chai không rượu
Một bị thịt không hồn
Trên võng đời nặng trĩu
Chòng chành em... Buồn nôn.

Tay nào em gối mỏi?
Tay nào vò lưng ru?
Ôm nhau nằm rất tội
Mơ cùng về thiên thu...

Một ăn mày phố rộc
Một ã mọi rừng đau
Thơ buồn như di chúc
Muôn đời mồ côi nhau...

Cần cù em cái kiến
Chất phác ta con sâu
Gánh cõi Người lương thiện
Lấy gì mộng bể dâu?

Em về chiều sập nắng
Ta đi sớm mưa nhòe
Trời hai đời xâm xẩm
Mắt hai người đỏ hoe...

Có khi lời từ biệt
Chưa kịp rời khỏi môi
Đã nhớ nhau da diết
Mẹ kiếp... sao chia phôi?

Gã điên lên mạn ngược
Gái mọi lội về xuôi
Cả đôi ta đều... xước
Nhìn xót nhau, ngậm ngùi...

Có một bà Đức Mẹ
Trong lòng ta tiết trinh
Nửa đời chưa từng trẻ
Treo thể xác nhục hình...

Không còn Thơ để rót
Cho muồi chiều biệt ly
Thì đây... dao bén ngót
Lụi thấu tim người đi...

               (HÙNG NGUYỄN- và mùa đông xưa lắc)