Thứ Ba, 21 tháng 1, 2014

cUốI nĂm, CoI gÁi GiỞ tRò. - (Hùng Nguyễn)




alt

 
    cUốI nĂm, CoI gÁi GiỞ tRò.


Cuối năm, con gái ra đầy phố
Váy vàng váy đỏ rõ tóc xanh
Ta nhe răng khỉ cười hô hố
Đời cũ kỷ rồi, hết Sở Khanh...

Cuối năm, con gái vui tí tửng
Trốn nắng, hàm răng ngậm tiếng cười
Đi nửa đời người, ta ngớ ngẩn
Thấy nụ tầm xuân trên môi người...

Cuối năm, con gái ngồi vá lại
Đôi mảnh tình xuân đã cũ mèm
Lệ quen con mắt đường quan tái
Khóc rách đời người mộng nhá nhem...

Cuối năm, con gái ra sông tắm
Dội nắng hồng lên cõi xuân thì
Để gã làm thơ mơ trái cấm
Hóa thành hạt bụi nước cuốn đi...

Cuối năm, con gái đi mời rượu
Chén chú chén anh mặt đỏ rần
Ta tu dăm cốc là... mắc tiểu
Đừng nhắc, thôi rồi! khí thế xuân...

Cuối năm, con gái về cổ tự
Lúng liếng cởi hài nhập thái hư
Sa di ngọng nghịu chương Bát Nhã
Thấp thoáng lòng thiền dáng tiểu thư...

Cuối năm, con gái gieo mầm sống
Trên cả tóc người trắng mây bay
Qua ta như gió qua đồng trống
Đời ngắn bớt rồi - Thơ... bớt hay.

  
           (Hùng Nguyễn)