(Cảm nhận của Đỗ Lan Phương)
_____________
LỤC BÁT VÀNG MÃ-CÚNG MÃN TANG EM TRAI
(Cuong Nguyen-Từ trần 15/12/2010)
Bây giờ tao nói mầy nghe...
Bây giờ an phận chưa mầy?
Hai năm thịt mỏng da dày hẳn tan
Mẹ mình máu lệ tràng giang
Đến nhòa màu tuyết, đến vàng màu hoa...
Bây giờ mẹ mới tỉnh ra
Cỏ cây đất khách đâu là cõi thiêng
Dẫu đời như buổi chợ phiên
Cũng đâu đến nỗi bỏ tiền mua...đau.
Bây giờ tay trắng, hận chưa ?
Phù du là thế-như mưa vô thường
Trăm năm cũng khách qua đường
Bến nào dừng được cứ dừng, em ơi !
Bây giờ sạch nợ thảnh thơi
Thiên đàng địa ngục mầy chơi chỗ nào ?
Hẳn nhiên mầy ở nơi cao
Cái thằng khôn điếm lý nào chịu dơ ?
Bây giờ đừng sợ bơ vơ
Bên kia ma quỷ bơ vơ cả mà
Hè nhau gõ chén hợp ca
"Nghìn trùng xa cách" chỉ là Về thôi...
Bây giờ trời đất đã gần
Muốn về xứ sở đâu cần Visa
Muốn về ngó lại quê nhà
Thì như mây trắng ghé qua vườn chiều...
Bây giờ hồn lạc phách xiêu
Có còn thèm nỗi thương yêu thật lòng ?
Đừng thèm thắt ruột đêm đông
Con Đàn Bà Rách nhớ chồng...người ta.
Bây giờ không cửa không nhà
Thong dong đời gió, la đà đời mây
Làm ơn, khoan vội đầu thai
Kiếp sau chưa chắc có ai...rước mầy.
(Hùng Nguyễn - 15/12/2012)
Cảm xúc Đỗ Lan Phương
Nước mắt đàn ông lặng lẽ chảy ngược vào tim, hóa thành những nhát chém bằng thơ.
Bây giờ an phận chưa mầy?
Hai năm thịt mỏng da dày hẳn tan
Mẹ mình máu lệ tràng giang
Đến nhòa màu tuyết, đến vàng màu hoa...
Những nhát chém CÙN, nhay dứt nỗi đau, nhay dứt đất trời, nhay dứt lòng người...
Bây giờ mẹ mới tỉnh ra
Cỏ cây đất khách đâu là cõi thiêng
Dẫu đời như buổi chợ phiên
Cũng đâu đến nỗi bỏ tiền mua...đau.
Như là anh đang mắng em trai bởi quá thương. Nơi miền tuyết trắng lạnh lùng này đâu phải là chỗ để chọn nằm? Những bội bạc trần gian đâu xứng đáng để tự hủy giệt mình bằng cách mòn dần thân xác?
Bây giờ hồn lạc phách xiêu
Có còn thèm nỗi thương yêu thật lòng ?
Đừng thèm thắt ruột đêm đông
Con Đàn Bà Rách nhớ chồng...người ta.
Anh khóc em bằng thơ. Những ngày cuối đời của em, anh bên em từng giờ động viên cái chết được biết trước bằng những lời CÙN như thơ, vậy mà em CƯỜI đó. Em đã thôi khóc và thanh thản nhắm mắt, trút sạch đau đớn, tủi buồn.
Bây giờ tay trắng, hận chưa ?
Phù du là thế-như mưa vô thường
Trăm năm cũng khách qua đường
Bến nào dừng được cứ dừng, em ơi !
Tự tay anh tạc bia mộ cho em trai mình bởi anh muốn gửi tất cả niềm thương tiếc lẫn bực dọc của mình trong từng nhát chém vào đá ấy.
Bây giờ không cửa không nhà
Thong dong đời gió, la đà đời mây
Làm ơn, khoan vội đầu thai
Kiếp sau chưa chắc có ai...rước mầy.
Mấy ai khóc người thân như Hungnguyen?
Bây giờ đừng sợ bơ vơ
Bên kia ma quỷ bơ vơ cả mà
Hè nhau gõ chén hợp ca
"Nghìn trùng xa cách" chỉ là Về thôi...
Đức tin cũng là một quà tặng. Người nằm dưới bia mộ kia chỉ là chưa may mắn nhận được món quà ấy từ Chúa mà thôi.
TRÂN TRỌNG CHIA SẺ NỖI ĐAU THƯƠNG NÀY CÙNG TÁC GIẢ VÀ GIA ĐÌNH.
(ĐLP - 16/12/2012, 08:43)