(Kính tặng Nhà thơ Nhạc Sĩ Nguyễn Trọng Tạo)
TRỪ.
Trừ tôi,
Đời đã trừ tôi
Tiệc vui hạnh ngộ xong xuôi đêm này
Tôi mang một khúc đèn cầy,
một tờ lịch cũ
Tôi say một mình.
Trừ tôi,
Em đã trừ tôi
Trăm năm hạc nội bay côi cút trời
Tôi mang một cặp mắt Hời,
một phù điêu nứt
Tôi chơi một mình.
Trừ tôi,
Người đã trừ tôi
Ngàn năm nhân loại sinh sôi thiếu gì
Tôi mang một bụng từ bi,
một khai sanh mới
Tôi đi một mình.
Tôi về tận phía cực âm
Khoanh trong máng cỏ,
liếc rằm an như
Chào Đời,
Chào Gái,
Chào Người,
- Cứ đi thong thả,
cứ trừ Tôi ra.
(Hùng Nguyễn)
(Sau khoãng 10 năm, từ khi nghe ca sĩ Ngọc Ánh hát nhạc phẩm "Một Dại Khờ, Một Tôi" của Phú Quang phổ từ bài thơ "Chia" của nhà thơ Nguyễn Trọng Tạo, trong tôi cứ ám ảnh bởi một cảm xúc dồn nén, muốn bứt phá, muốn tung ra. Tôi luôn tìm nghe tìm đọc anh. Và, đêm qua, uống một bụng thần sầu, về nhà, bất chợt như quán tính thèm nghe một ca khúc, tôi mở máy, và lần nữa... Tôi đã xé được mình, vâng. Thỏa thuê, và trân trọng gởi tặng anh).
NGUYỄN TRỌNG TẠO
CHIA
chia cho em một đời tôi
một cay đắng
một niềm vui
một buồn
tôi còn cái xác không hồn
cái chai không rượu tôi còn vỏ chai
chia cho em một đời say
một cây si
với
một cây bồ đề
tôi còn đâu nữa đam mê
trời chang chang nắng tôi về héo khô
chia cho em một đời thơ
một lênh đênh
một dại khờ
một tôi
chỉ còn cỏ mọc bên trời
một bông hoa nhỏ lặng rơi mưa dầm…
NGUYỄN TRỌNG TẠO
một cay đắng
một niềm vui
một buồn
tôi còn cái xác không hồn
cái chai không rượu tôi còn vỏ chai
chia cho em một đời say
một cây si
với
một cây bồ đề
tôi còn đâu nữa đam mê
trời chang chang nắng tôi về héo khô
chia cho em một đời thơ
một lênh đênh
một dại khờ
một tôi
chỉ còn cỏ mọc bên trời
một bông hoa nhỏ lặng rơi mưa dầm…
NGUYỄN TRỌNG TẠO