CÁI ĐÊM BUỘT MIỆNG GỌI MÌNH.
Cái đêm bậu gọi Mình ơi
Qua rưng rưng mắt thương người oan khiên
Nắng mưa khô ướt hai miền
Đêm chung đụng chợt về nghiêng một mùa.
Cái đêm qua gọi Mình ơi
Bậu cười khổ sở tình nơi mộng hờ
Trăm năm ai rỗi mà chờ
Thương chi cho uổng từng vơ vét này.
Cái đêm xúm gọi Mình ơi
Cả hai chết lặng một trời hợp tan
Qua hôn môi bậu sỗ sàng
Đỏ chi đỏ thế, đầu hàng nhau thôi!
(HÙNG NGUYỄN)