Chủ Nhật, 15 tháng 9, 2013

Thơ Hùng Nguyễn - (Trang 20)

   
       đÓnG đInH mỘt lỜi HứA.

Mai về... canh đúng mùa trứng rụng
Hẳn con gái mình trăng đầy môi
Chưa rằm đã sáng như con... Mẹ
Dậy thì không kịp tiệc thôi nôi...

Mai về... mở mắt nhìn nhau kỹ
Nhan sắc hết còn? bấy biệt ly
Lạy trời, tóc bạc, lông... khoan bạc
Cho kịp xuân nhau cuối định kỳ...

Mai về... lẫn lộn trong... quần chúng
Lộng váy thăm dò, khám... thủy chung
Coi thử ba mùa xa biền biệt
Điền thổ bây giờ mấy rêu phong?

Mai về... bày biện lên bàn Phật
Nguyên mớ nụ hôn rất phàm trần
Bông sen bông huệ tranh nhau nở
Cho kịp đóa cười thắm tình nhân...

Mai về...
Chưa chắc là về hẳn
Bến đổ quen đâu phía lở bồi
Bên nào cũng thoáng... mơ hồ nắng
Ngựa thồ...
Lục lạc khéo... xa xôi. 
  
_______________________________

 

     tỪnG dẶm ThEo NgƯờI...

Lạch bạch theo anh qua từng đêm
Bụm miền hoang dã kẻo lấm lem
Mây dằn gió xé em không ngại
Chỉ sợ mưa sa hỏng... phần mềm.

Lẩm chẩm theo anh vào vườn thơ
Nhặt từng cỏ dại rối đôi bờ
Ghét ai rủng rỉnh tay chắp đít
Giở giọng trêu em khúc... ru mờ.

Lửng thửng theo anh nửa đời sau
Dắt dìu bước nắng lửa mưa dầu
Con mắt dương gian trăm viễn vọng
Qua tiếng cười đau ngó mặt nhau...

Lụm cụm theo anh qua chiều đông
Khép nép chia nhau ngọn ấm nồng
Nghe trong vạt lụa mùa ân ái
Ai thắp hồng ai nắng kín lòng...

Tò tỏ theo anh tháng ngày buồn
Áo người phiêu dạt vá từng vuông
Sợ gió thông thênh say hồn buốt
Em níu chặt khừ đâu dám buông...

Lủi thủi theo anh trăm nẽo đường
Qua từng quỹ đạo rối ma phương
Đâu lối nhau về ngang cổ tích
Hóa phép hài cườm nở thương yêu...

Dứt khoát theo anh, không trở về
Thử coi trời đất mấy nhiêu khê
Khóc đã nhiều rồi, cười... thây kệ
Đừng đuổi nhau về, tử tế nghe!
  
________________________________
   

   mỜi Em GhÉ lẠi ĐờI tA.

Mời em ghé lại đời ta
Thử dùng cái kiếp tài hoa miệt vườn
Giang hồ lấm chút bụi đường
Thương em mới ráng trần truồng qua sông...

Mời em lên kiệu về dinh
Lẽ nào lục lạc chỉ mình ta vui
Ngựa thồ lưng võng ngậm ngùi
Nhạc reo lẻng kẻng giật lùi phía xưa...

Mời em một tối lẳng lơ
Dán đôi vú dảnh vào thơ giao thừa
Câu say lộp độp như mưa
Ta che câu tỉnh sợ bừa bãi em...

Mời em một sáng đoan trang
Ghé con mắt ấm ngó qua mùa về
Có người quảy gánh phu thê
Ngồi bên vệ cỏ chỉnh tề cầu hôn...

Mời em một trận yêu nhau
Đến tan xác pháo đến nhàu hồn hoa
Luân trầm mấy độ phong ba
Về đây chìm đắm thịt da ngoan hiền...

Mời em chén rượu giao hoan
Giọt xuân lúng búng trên càn khôn chưa?
Ngụm này uống cạn oán xưa
Môi em hừng hực quên chừa ngụm sau...

Mời em về ngủ bên ta
Bình yên gối mộng thiệt thà với nhau
Vòng tay ôm lấy mái đầu
Ghì yêu thương nặng trên bầu ngực em...

Mời em ghé lại đời ta...
   
________________________________
  

     23, 5 ĐỘ NGHIÊNG.
  
Hai mặt địa cầu yêu vất vả
Góc khuất thu mình cũng khó khăn
Đôi khi quả đất nghiêng nhiều quá
Phải vịn đời nhau giữ thăng bằng.
  
_________________________________

      MẮT RƯỢU.
  
Có thể cho anh từng cốc đầy
Liệu đời còn mấy dịp được say?
Mắt em đổ xuống toàn giọt nóng
Rượu thoắt sôi tràn sủi đắng cay.
   
___________________________________

          Mỏi.

Qua núi qua sông qua lận đận
Cởi giày o bế mấy ngón chân
Ta biết đến hồi mây buồn ngủ
Đi tìm miền nắng để ngả lưng.
   
______________________________

           VÔ HẬU.

Đừng bắt người yêu phải bỏ chồng
Món nợ trăm năm chạy nổi không?
Nón rách đồng khô em đội nắng
Ta xuống đời nhau trận mưa giông.
   
______________________________


       VỌNG HÔN.

Nhắm mắt mà nghe tiếng lời hôn
Vọng về da thịt cõi vô ngôn
Làm sao dịch nổi siêu ngoại ngữ
Gọi máu miền hoang vỗ dập dồn.
   
_____________________________


      KINH TUYẾN.
  
Ta ở bên này, em bên đó
Bao đường kinh tuyến chịu ngùi xa
Tiếng chim di động xao màu gió
Nỗi nhớ e dè vượt phong ba.
  
________________________________ 


      NƯỚC MIẾNG.

Có khi thèm một đôi môi vắng
Thả xuống mùa đông nụ lẳng lơ
Tuyết trắng hoảng hồn nghe em nắng
Hóa thành nước miếng đậu kẻ răng.
   
_________________________________


          VỀ THÔI.

Em nhắn bao giờ anh trở lại?
- Giờ này sông núi thức dậy chưa?
Khói lửa tro tàn đời quá nửa
Ân oán cạn dần... tuổi một mai.
   
______________________________


       NGƯỜI CỔ ĐẠI.

Em chun mũi ngữi thơ thất học
Bay mùi cổ đại lắm rêu phong
Cũng may trong bóng hồn thơ lạc
Anh rất nồng nàn... Salomon.
  
____________________________


      THỦY NGÂN.

Em cứ lăn vào tan với ta
Lóng lánh bò qua ánh sáng ngày
Hai giọt thủy ngân yêu nhau đấy
Nhập lại e tròn hơn tách ra.
  
_________________________________

 
    Cuối năm bông tuyết đổ đầy.

              (Mai về... hồn bại bay đầu
               Nghe trong nhạc ngựa cổ sầu hắt hiu
              Mai về... đắp mặt người yêu
              Nghe trong di hận đủ điều ái ân...)

Tuyết rồi... Em nhé! Thì thào
Đôi tay bá đạo ôm vào ngọn Đông
Lạnh lùng đổ xuống hư không
Ba trăm bông tuyết trắng lòng phố xa
Bông nào mê gió la cà
Té lên miền tóc bạc nhòa thanh tân
Bông nào trăng mật chuyên cần
Làm thinh đậu xuống mộ phần tri âm
Rủ nhau thở trắng lời thầm
Vọng qua cõi nhớ xa xăm tìm người...

Sáng nay ra phố... tuyết rơi
Từng bông trắng xóa đã đời bước quen
Biết lòng nhuộm phải hơi men
Cơn say lẻ tẻ... buồn nhen nhúm buồn!
Phải chi muôn dặm cội nguồn
Em tôi nới rộng tròn vuông vòng tình...
Thôi về cho phứt, nhé mình!
Kệ muôn bông tuyết linh đình... ngáng chân.
   
____________________________________


   Đêm Giáng Sinh, Trăng và Em...

Hai ngàn năm trước trăng Do Thái
Liệu có tròn hơn trăng đêm nay?
Sao người giáng thế thiên niên kỷ
Ngậm ngùi nhân loại cuộc man khai?

Hai ngàn năm sau trăng Bắc Mỹ
Run run lệ tuyết bóng kinh kỳ
Ta níu miền trăng xa cố quốc
Dõi bóng nhân tình buốt sinh ly...

Em ở tầng trời mưa dạ nguyệt
Mùa đông hoang hóa mắt thụy miên
Vòng tay trắng muốt ôm duyên nợ
Ru cõi mộng xa trắng ưu phiền...

Ta đứng đất người đêm thiên khải
Trăng này chưa biết sáng cho ai
Thương em hồn lá trăm năm vẫn
loa lóa bên đời bóng liêu trai...

Người mấy ngàn năm có cưỡi trăng
về buông định mệnh xuống vô hằng?
Mà đêm lễ thánh chuông nức nở
Hai đầu nỗi nhớ vọng cách ngăn...

Đêm nay em nhé! Ta khuất phục
Hạ mình xin xỏ đấng bao dung
Giữ dùm nhánh tóc em đen nhánh
Đừng để trăng phai sóng ngàn trùng...

Đêm nay em nhé! Ôm nhau... ấm
Nghe tiếng tim nhau gõ thì thầm
Hai ngàn năm ấy trăng chưa ngủ 
Thao thức với mình... đêm trăm năm.
  
_________________________________


     Sáng nay, trời đất...

Anh uống sữa tươi quên thèm v.
Sáng nay trời đất nhớ Vọng phu
Thổi tròn khói thuốc ôm miệng cốc
Sương giá dành nhau trắng... âm u.

Anh vào ký ức tìm thơ cũ
Sáng nay trời đất tiếc lời ru
Thương đứa Trương Chi lòng viễn tưởng
Cô hồn tiếng sáo... vọng thiên thu.

Anh mở đèn pha qua sương mù
Sáng nay trời đất rậm như m.
Nỗi buồn khúc khuỷu lên xuống dốc
Bẻ ngoặc vô - lăng như... mộng du.

Anh ngồi tựa bóng lưng cổ thụ
Sáng nay trời đất quá... trượng phu
Tiếc sao nước mắt chưa thèm chảy
Mà tưới một ngày dứt... phù du. 
  
___________________________________
    

       Băng qua số mệnh.


Thôi em, đời đã mõi rồi
Về bên nhau nhé, lở bồi chia nhau
Biển giờ đã chịu xanh dâu
Đôi ta cũng chịu bạc đầu ngãi giao.

Thôi em, tình đã cồn cào
Đi qua oan nghiệt để vào thiên thu
Chim xưa bằn bặt mịt mù
Chừ đôi cánh xể gật gù về em.

Thôi em, mộng đã khát thèm
Gối chăn hơi hướm kiêng khem nỗi gì
Tìm nhau thắp ngọn xuân thì
Đêm trăm năm đỏ sá chi gió ngàn.

Thôi em, ta đã  quy hàng
Dưới chân số mệnh, bên bàn chân trơn
Mím môi giấu nụ cười hờn
Chụm đầu xúm đội từng cơn mưa Người.

Thôi em, mình đã mắc lời
Thương nhau mặc xác đất trời cách chia
Bên này chạm khẽ bên kia
Môi chưa kịp hé đã khuya mất rồi.

Thôi em, em đã ngả ngồi
Làm ơn lặng lẽ, ta lôi em về
Đặt lên truất bóng nguyệt thề
Nụ hôn man rợ... cùng mê nhau, hè! 
  
__________________________________
  

      mỖi BưỚc PhÙ sA.

Mấy độ phù sa về bến trắng
Hỏi lòng còn đọng mấy vàng trăng ?
Mà sông cuống quýt nhòa ra biển
Cho kịp mặn theo sóng hải đằng.

Ta đã về nhau...
Không hẹn trước
Như trời về đất nhuộm yêu thương
Hồng hào từ độ trăng bật máu
Rỏ bụi phù sa xuống...
Hoang đường.

Ai cười ai khóc lên chiều úa
Tiếc lá liêu xiêu ngả...
Say bùa
Áo nhàu bạc thếch ngàn thơm mộng
Hay đã phù sa sạch nắng mưa ?

Mỗi bước ta cùng em nguyệt hạ
Mây mùa gió hút nỗi trùng xa
Dắt díu qua đời sông đời biển
Bay lên trời...
Mây khóc...
Phù sa.  
   
_______________________________
    

          lẶnG lẼ vỀ nHà...


Khi anh trở về nhà mình...
Thãm lắm!
Mới hai ba ngày mà cứ như chết chủ những mười năm
Tiếng cười hôm nao hút heo ngỡ như mộ địa
Niềm tin yêu chìm đâu khuất... Lặng câm.

Khi anh trở về nhà mình...
Đứng, nhìn nghiêng nhìn ngữa
Em đâu là di ảnh mà bần thần nhớ hồn xưa
Con mắt... bỗng tím buồn hắc ám
Và đôi môi... dưng nhếch nhác âm thừa.

Khi anh trở về nhà mình...
Nhà trống quơ trống quớt
Mở cửa làm chi cho toang hoác nỗi cô đơn
Khi người đàn bà thản nhiên lần cuối cùng rời tổ
Là coi như khóa chặt trăm năm nỗi căm hờn.

Khi anh trở về nhà mình...
Không mong mà cứ đợi
Một tiếng reo... trong ảo ảnh xa vời
Phải đâu con Thạch sùng tiếc mẻ kho đến tủi thân chặc lưỡi
Anh một đời hao hụt đành ngậm bồ hòn đứng ngó em rơi.

Khi anh trở về nhà mình...
Cửa chưa bám bụi
Hương ái ân còn đượm ngát, chợt... bùi ngùi
Người mới đó mà đã xưa như kinh thánh
Lật được trang nào là thiên sử vội phai phôi.

Khi anh trở về nhà mình...
Căn nhà dường như thêm cũ
Áo em treo từng chiếc... từng chiếc... rũ như mùa thu
Ngàn năm sau  liệu em có về mặc lại
Hay cứ bỏ thí cho đời mà rão bước cười gượng... phù du.

Khi anh trở về nhà mình...
Mình anh một cõi
Gã chỉ biết gằm đầu làm thơ thở dài não nuột: Thôi rồi
Bóng người đã khuất vào ma trận
Ngán ngẫm nhìn theo lãm nhãm:
   -Dấu yêu ơi! Ta ráng một mình ôm cội mồ côi... 
  
__________________________________________
 
 
    dƯờNg NhƯ tHu TậN cHiỀu NaY ?

Chiều nay... lá chết sạch rồi
Chiều nay cây đứng mồ côi một mình
Chiều nay em bỗng cạn tình
Chiều nay tôi lặng một mình quạnh hiu

Chiều nay... quạ rú kêu chiều
Chiều nay đáy vực vọng chiêu hồn người
Chiều nay thu niệm tiếng đời
Chiều nay tôi ngậm miệng cười vô duyên

Chiều nay... gió ngả mưa nghiêng
Chiều nay xũng xẽng kim tiền dạ thưa
Chiều nay dáng mỏng say sưa
Chiều nay tôi lắc đùng đưa võng tình

Chiều nay... trời trọng đất khinh
Chiều nay ân ái miếu đình thản nhiên
Chiều nay lồng lộng trăm miền
Chiều nay tôi réo người khiêng thu về...
  
_____________________________________

           VỢ.

Nửa đời người vẫn trắng như đậu hủ
Vẫn khúc khích cười như buổi hai mươi
Vẫn náo nức vui một manh áo mới
Vẫn theo chồng lẽo đẽo bước xuân thu.
   
__________________________________


      THU, CÂY VÀ LÁ.

Cây là vợ, lá là chồng
Mỗi thu lá chết cây gồng mình đau
Ngoắc trời hối giọt mưa mau
Ướt nhau sinh khí mùa sau lại về.
   
______________________________


        DÁNG XƯA.

Em ở đấy, lầng quầng trong hộp sọ
Ba thập niên linh hiển dáng đôi mươi
Gọt nhẳn thính từng tứ thơ vẹo vọ
Trời ban ta rượu phạt uống mãn đời.
  
________________________________

      LÁ, CÂY VÀ THU.

Vợ là lá, chồng là cây
Gió xô lá té, gió đày đọa ai
Cành khô Chiền Chiện ngủ ngày
Lá đâu Tấm Cám chim bay lạc hồn.
   
__________________________________


   CÙNG NGƯỜI TRĂM NĂM.

Bắt được một giọt mưa vô tình thất lạc
Hay là em cố tình rót vào lòng tôi
Thôi, cứ giữ lấy để quên mùa bội bạc
Người ở với người khi nắng đậu đầy môi.

                    
                        (HÙNG NGUYỄN)



 

  


  





Thơ Hùng Nguyễn - (Trang 19)



      Viết kẻo hết chiều nay.

Đặt thằng lính nhựa lên thuyền giấy
Thả vào thau nước cũng ngậm ngùi
Nhớ thời chinh chiến đi trẩy hội
Sinh tử hồn nhiên như mây trôi...

Lê  bước chân mòn trên hè phố
Lá đau dưới gót chợt mùa thu
Rót chiều dè sẻn thương mình cũ
Mùa cứ tiếp mùa nhớ Vọng phu...

Đếm người qua lại từng chẳn lẻ
Đâu dáng tình nhân tóc xõa dài
Có thành hương sóng trên biển mẹ
Mà vỗ dịu dàng chiều xa quê ?

Nghe tiếng quạ kêu trong sương muộn
Gọi lời báo tử sớm hơn trăng
Hào khí mờ nhòa, ô ! chiều xuống
Hoàng hôn giữ nắng cũng khó khăn...

Nhấp chén rượu quê nồng men quế
Trong như nước mắt đậu môi xưa
Bóng hạc ngàn trùng qua bậu cửa
Đừng nói người về cuối cơn mê...

Thôi, cứ từng chiều như xếp sẵn
Buồn như dự tiệc cưới người yêu
Chắc gì mai sáng còn được... tiểu
đôi dòng tinh túy: Rượu, Thu, Trăng !?!?
  
________________________________ 

 

   nOn VàNg MộT đÓa Dã LaN...

Ai lên non tìm hoa vàng ?
Rong rêu đã khuất vết ngàn đã xa
Ai tìm bóng Động hoàng hoa ?
Gọi tôi một tiếng vọng ba bốn đàng...
Hoa vàng...
Hoa vàng...
Hoa vàng...
Đóa Dã lan nở nửa tàn nửa tươi
Nụ duyên cứ để cho người
Nụ khô cứ xệch miếng cười tàn phai
Phía man di ?
Phía trang đài ?
Cứ chiều nhập nhoạng xõng xoài hoàng hôn
Nhè tôi em đổ máu hồn
Ướt cơn nông nổi, đỏ cơn bạc tình
Đưa nhau về cõi sơ sinh
Chợt hồn Lưu Nguyễn chợt tình Thiên thai
Này em... Này nhé! chân hài
Dìm tôi đáy mộng là ai, ơi người ?
Hôn em một nụ thấu trời
Nghe trong ngực trái rối lời yêu thương
Dã lan ơi, mộng bấy phương ?
Đi qua con mắt Đời sương khói đời.
Em của tôi ? Gái của tôi ?
Trăm năm một giấc má môi duyên hờ
Mịt mờ...
Mịt mờ...
Mịt mờ...
Đâu trăng chết  dở, đâu thơ lỡ đường ?
Dã lan ơi, vàng mấy phương ?
Đừng Thu hiu Động cùng đường người đi
Hoa đừng rụng! Rụng mà chi ?
Trời xanh mấy thẳm mà ly biệt người
Mai...
Mai...
Góc biển chân trời
Ai lau nước mắt nhoẻn cười...
Thôi nhau.
  
_______________________________

 
   lÒnG tA, tỈnH rƯợU... bUồN hƠN.

Tỉnh rượu rồi mới biết nhớ nhà
Quay đầu về núi, bớ...Kinh Kha
Chén tống bên kia vơi quá nửa
Chén biệt bên này nguội phù hoa...

Tỉnh rượu rồi mới biết thương em
Chi đợi chi chờ ta như chim
Nhỡ mai trời đánh em... hóa đá
Ta biết về đâu giữa bóng đêm ?

Tỉnh rượu rồi mới chợt nghiệm ra
Ta yêu em nhiều hơn ta tưởng
Bao nhiêu môi mắt mà vô lượng
Buổi chiều tay mọn cũng bao la...

Tỉnh rượu rồi mới biết thèm yêu
Ôm gối nằm nghe lục đục chiều
Em bỏ đi rồi về bến lở
Thương hương tiếc ngọc, cười... buồn thiu.

Tỉnh rượu rồi mới biết ngàn xa
Biển đó người đâu lắm quan hà
Phố ở nơi này trăm mắt lạ
Đâu biết chân về buồn nguy nga...

Tỉnh rượu rồi mới hay thơ... dở
Câu đầu câu cuối rủ đi rong
Em nằm đâu đó liu riu mộng
Là chổ ta nhầm giữa bài thơ...
  
_____________________________
  
       Đóng giả một vai.

Con trăng đóng giả con thuyền
Chở bài thơ mục lướt miền điêu ngoa
Canh tư chạm tiếng tu oa
Rớt khuôn mặt gỗ nứt ba bốn phần...

Lệ sầu đóng giả cơn mưa
Rơi bao mùa lá mà chưa đầy lòng
Cạn tình đáy sóng hóa rong
Chỉ còn sương khói long đong với chiều...

Hồng trần đóng giả thiên thai
Áo hoa yếm thắm treo ngoài trăm năm
Mây trôi qua ải lục lâm
Rưng rưng hạc nội giam cầm thiên thu...

Giang hồ đóng giả nhà thơ
Vứt câu lục bát lên bờ xuân phân
Lập thu chuông lạc vọng ngân
Cuống qua cuống quýt sãi chân về chùa...

Nhăn răng đóng giả nụ cười
Tin yêu xưa rích mọc mời nhau chi
Cười ra nước mắt hỏng thi
Còn thương đừng để chút gì khổ nhau...
   
________________________________

           
        Thuyền Nguyệt.

Gấp đôi bán nguyệt làm chi
Chở giang hồ vặt trăng đi bụi đời
Trăng cong vênh dáng...
Buồn...
Cười...
Dòng kinh nguyệt lạc buốt lời thiên thư
Mai về,
Giã động an như
Hoa rơi...
Người gục...
Có từ biệt nhau ?
Thuyền xa chuyên mối duyên sầu
Đắm đêm trăng khuyết nhuộm nâu... bóng người.
   
______________________________________ 
  
  
     gỐi LêN mIềN bÌnH yÊn.

Gối đầu lên đùi em
Chiêm bao ta chợt hiền
Chim vườn xanh bật hót
Tiếng ngày đầy chon von.

Gối đầu lên bụng em
Ta qua sa mạc hồng
Mưa gieo vào cát bỏng
Đọng hạt tròn trong veo.

Gối đầu lên ngực em
Liêu xiêu ta về nhà
Hoàng hôn hương sữa mới
Ngân ngấn nắng chiều vơi.

Gối đầu lên tay em
Ta chiên hoang về bầy
Cứ ru hời như thế
Giấc đời dài ngủ say.

Gối đầu lên huyền em
Ta trôi trong tóc mềm
Sợi trăm năm quấn quýt
Trói bước về chân chim.

Gối đầu lên... Tình em
Ta chôn... Ta ngọt ngào
Mộ tình em... êm quá
Xin cúi đầu... Không ra.


                       ( Hùng Nguyễn)