CHÂN DUNG CỦA SÓNG.
Chảy đi cho ngập vai gầy
Tóc ơi, thương lấy tháng ngày cô thê
Bao giờ đen trắng bộn bề
Em xin trâm lược trói mê muội đời.
Khi vui vừa khóc vừa cười
Lại quen cười khóc héo tươi nỗi buồn
Bàn tay cố bụm cội nguồn
Đâu hay nước mắt buông tuồng tại tim.
Nắng chưa đủ ấm xuân tình
Hoa người đã sắc, nụ mình đã hương
Môi hồng dọn ngửa quỳnh tương
Đãi chi nham thạch vô phương môi cằn?
Núi non trùng điệp, bật cười
Dắt người kẻo sợ mây trời lười trôi
Mai kia trơ ngọn lở bồi
Lấy gì nâng hứng hóa đồi mãn xuân?
Thương người thắt đáy lưng ong
Lên đò đò rẽ, xuống sông sông dìm
Đồng khô, giếng thẳm, gàu chìm
Rượu bao nhiêu chén uống tìm cơn say?
Đẫy đà trăng quá lửa rằm
Ai nghiêng vét mật ướt đầm đìa nhau?
Đêm tàn xuống mộng thương đau
Ngày lên trăng nép ngàn sau hẹn đầy.
Ngỡ ngàng suối hẹp khe sâu
Rừng lâm thâm nắng, chim đâu không về?
Khỏa tay lau lách tứ bề
Trong thinh lặng ấy sơn khê trở mình.
Trái tim còn chút máu hồng
Chia nhau mà đập, mà bồng bềnh rung
Giữa đường đâu thủy lấy chung
Tiếng tâm thất vỗ tận cùng tâm trương.
(HÙNG NGUYỄN - 6/3/2020)