Thứ Hai, 1 tháng 2, 2016

NGŨ NGÔN BUỒN VỚI MỌI. (Thơ Hùng Nguyễn)


     NGŨ NGÔN BUỒN VỚI MỌI.

    ("mọi đi ta để mọi đi
      mọi về chưa chắc còn gì xác ta...")

Một vỏ chai không rượu
Một bị thịt không hồn
Trên võng đời nặng trĩu
Chòng chành em... Buồn nôn.

Tay nào em gối mỏi?
Tay nào vò lưng ru?
Ôm nhau nằm rất tội
Mơ cùng về thiên thu...

Một ăn mày phố rộc
Một ã mọi rừng đau
Thơ buồn như di chúc
Muôn đời mồ côi nhau...

Cần cù em cái kiến
Chất phác ta con sâu
Gánh cõi Người lương thiện
Lấy gì mộng bể dâu?

Em về chiều sập nắng
Ta đi sớm mưa nhòe
Trời hai đời xâm xẩm
Mắt hai người đỏ hoe...

Có khi lời từ biệt
Chưa kịp rời khỏi môi
Đã nhớ nhau da diết
Mẹ kiếp... sao chia phôi?

Gã điên lên mạn ngược
Gái mọi lội về xuôi
Cả đôi ta đều... xước
Nhìn xót nhau, ngậm ngùi...

Có một bà Đức Mẹ
Trong lòng ta tiết trinh
Nửa đời chưa từng trẻ
Treo thể xác nhục hình...

Không còn Thơ để rót
Cho muồi chiều biệt ly
Thì đây... dao bén ngót
Lụi thấu tim người đi...

               (HÙNG NGUYỄN- và mùa đông xưa lắc)