MỘT MAI TỚI BÓNG CŨNG TÀN...
Bóng em... dần nhỏ, rồi... mất hút
Đời nuốt chững người vào phù hoa
Chiều nay tiệc biển mừng tôm cá
Xuân trở lại xanh chút ngàn trùng...
Mai mốt em về ngang nhà cũ
E trăng dạo ấy đã điêu tàn
Tiếc ba con sóng đầu mắc cạn
Trễ nãi bờ nghiêng vỗ gật gù...
Bóng ta... lảo đảo, ừ... cơn gió
Thổi từng thun thút phía quạnh hiu
Còn ai vét cốc đong lời đểu
Vọng đổ về nhau, hết hẹn hò...
Mai mốt ta đi đường lạ hoắc
Chắc gì hoa bướm đã ngùi say
Buồn buồn lặp lại trò mất dạy
Chưa tới đêm rằm đã... lấy trăng.
(HÙNG NGUYỄN)