Thứ Năm, 19 tháng 2, 2015

MÙA XUÂN KHÓC KHÔ. - (Thơ Hùng Nguyễn)


    MÙA XUÂN KHÓC KHÔ.

Mùa Xuân... dựa cột pháp trường
Bạn tôi đâu thấy quê hương lắc đầu
Đau này chỉ mỗi mẹ đau
Máu này chỉ thắm trên cầu nhục vinh
Dường như viên đạn rùng mình
Khi ghim vào thẳng khối tình nước non
Nghoẻo đầu ngực áo nhuộm son
Đất vương xác pháo rước hồn lìa thân...



Mùa Xuân... bó gối vệ đường
Mẹ tôi tóc rối mười phương gió lùa
Hỏi trời: Mưa đã tạnh chưa?
Để rừng ấm lại một mùa khổ sai

Máu xương mấy nợ tương lai
Mà đem vung vãi trên đài tồn vong
Ván cờ thua thắng chưa xong
Mười con Tốt thí qua sông... chết mười.


Mùa Xuân... ướt nửa chổ nằm
Em tôi lén lút khóc thầm người xưa
Trăm năm chi tội duyên thừa
Từ khua lóc cóc rượu đưa vó hồng
Từ em cuốn gói lấy chồng
Từ người ngã ngựa bên dòng sử oan
Thì thôi, một trận dỡ dang
Em lau nước mắt, mở màn... Chào Xuân.

                 (HÙNG NGUYỄN - Khai bút đầu năm Ất Mùi)