Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2015

MỘNG DU EM, TÔI VỀ... (Thơ Hùng Nguyễn)


       MỘNG DU EM, TÔI VỀ...

Đậu trên đôi môi người đàn bà mớ ngủ
Một giọt nắng nồng nàn chở hết cả nửa mùa thu
Ngày rồi đi,
Như con Chuồn chuồn tháng Bảy
Cơn bảo nhỏ qua rồi,
Lặng ngắt vô tình tiếng thơ ru...

Đọng trên đôi mi người đàn bà mớ ngủ
Một viền ngân ngấn chạy quanh nền maccara thâm u
Hạnh phúc bước nhanh,
Ra ngoài căn nhà ký ức
Nước mắt vơi rồi,
Đâu kịp níu tay người khóc một trận phù du...

Đặt trên vầng trán người đàn bà mớ ngủ
Nửa nụ hôn vẹt mòn ăn xén mấy ngàn thu
Dường như...
Chạm phải ven bờ giấc mơ xuân chiều cô phụ
Em rùng mình...
Tá hỏa,
Ngở Mộng Du...

                                  (HÙNG NGUYỄN)