Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2022

 CÒN NGHE MÃI LỜI NHAU.(Lục bát Hùng Nguyễn)

          CÒN NGHE MÃI LỜI NHAU.

Nghe chim cố lý hót mừng
Lòng cố nhân có mặn nồng chi không?
Bậu về gánh cả mùa đông
Qua phơi tình bậu giữa đồng tuyết tan.

Nghe mưa phố khách sỗ sàng
Lòng qua viễn xứ ướt tràng giang đêm
Bậu đi vớt bóng trăng chìm
Có hay đáy nước qua dìm tình ta.

Nghe lời dế gáy dạ ca
Đầu non e bậu quan hà bâng khuâng
Qua nghiêng góc biển tầm xuân
Rót lên ngực bậu giọt Tần Tấn xưa.

Nghe lòng nhau gọi nhặt thưa
Trăm năm bến cũ đò trưa rủ về
Bậu thương qua ứng lời thề
Làm ơn nhẹ dạ đặng bề còn nhau.
 

               (HÙNG NGUYỄN)


 

 ĐI ĐI VỀ VỀ.(Lục bát Hùng Nguyễn)

           ĐI ĐI VỀ VỀ.

Em đi cho đã rồi về
Mùa đông vừa xuống bộn bề chôn ta
Buồn vui trả lại hôm qua
Coi như một giấc ta bà chiêm bao.

Ta về cho đã rồi đi
Ngực em chín rục, xuân thì ngẩn ngơ
Bỏ lồng con sáo thất thơ
Tiếng trăm năm gọi mấy bờ tăm hơi.

Xa nhau cho đã rồi đau
Thương hai con mắt đỏ màu tủi thân
Làm sao trở mặt duyên phần
Mai kia mốt nọ vốn cần lấy nhau.

Hờn nhau cho đã rồi thôi
Quay lưng cho kịp từng môi căng đầy
Hình như mỗi khép vòng tay
Là thiên thu chợt trùng vây đôi mình.
 

               (HÙNG NGUYỄN)


 

 MÙA ĐÔNG VÀ CÔ NÀNG "NEVER BRAS". (Thơ Hùng Nguyễn)

         MÙA ĐÔNG 

        VÀ CÔ NÀNG "NEVER BRAS".

Cám ơn em, người đàn bà Never Bras
Và mùa đông tuyết bay như bông gòn tháng Hai nơi cố quốc
Cám ơn thượng đế, đã không bọc da những vùng nhục cảm
Và nàng luôn tự tin dán băng keo lên đỉnh giao thoa

Em đi giữa phố người ta
Em cười phả khói điệu đà lên mây
Dường như có ngọn gió gầy
Vừa thơm hương lửa trùng vây hải hà

Em,
Never Bras
Và cơn sóng Atlantic
Xô vào ta tỉnh mịch
Đêm áp thấp chợt xôn xao
Đêm tìm nhau giữa bi hài hư ảo
Dưng nắng vỡ lòng trên từng milimet thịt không được bọc da

Cám ơn em, người đàn bà Never Bras
Đi kiêu hãnh giữa dòng đời man trá
Cám ơn một tình yêu ngập tràn ơn phép lạ
Và mùa đông năm nào đã khép chặt trái tim nhau

Ta đi chưa hết vài cầu
Chưa nghe chân mỏi đã dâu bể tình
Đội ơn da thịt phân minh
Đêm Pacific đâu mình em đau.
 

             (HÙNG NGUYỄN)


 

 NGÕ TRĂNG ĐÊM ĐẦY HOA TUYẾT. (Lục bát Hùng Nguyễn)

        NGÕ TRĂNG ĐÊM ĐẦY HOA TUYẾT.

Mời em hái nụ trăng này
Kẻo đêm mười sáu tuyết nhây nhẩy vườn
Ta về loang loáng vệt đường
Đèn treo ngỏ khách đêm thường hằng,
đêm.

Mời em uống ngụm trăng này
Kẻo đêm đông lạnh chén say lỡ làng
Ta ngồi chờ bóng trăng tan
Đêm qua rằm đã thôi vàng,
bỏ ta.

Mời em xé mảnh trăng này
Kẻo đêm vô hậu chép đầy vô tri
Ta vô duyên viết vô nghì
Vườn khuya tuyết khẽ,
ước gì trăng
em.

Mời em giấu cuộc trăng này
Kẻo trăm năm ấy lệ đầy oan khiên
Ta ngồi, lòng gã hành thiền
Tuyết rơi, trăng khóc
Ừ...
thiên thu rồi.
 

              (HÙNG NGUYỄN)


 

Thứ Tư, 30 tháng 11, 2022

Lục bát bốn câu 11/2022 (Hùng Nguyễn)

      SAIGON, PHÁP & MỸ.

Bâng khuâng nhớ má Sài Gòn
Đôi ba mụn cám vẫn còn thơm môi
Tiếc gì mấy biển xa xôi
Trăm năm gió thổi mây trôi khó về...


     THẤT TÌNH LỤC DỤC.
Người đi, tắt mẹ thất tình
Ơ, sao lục dục vẫn thình thình vang
Nhướng hai con mắt úa vàng
Mờ mờ pháp dụ đôi hàng khai tâm.

              (HÙNG NGUYỄN) 


 

 

 

DẪU CHO "CẦU VÁN LONG ĐINH". (Lục bát Hùng Nguyễn)

           DẪU CHO "CẦU VÁN LONG ĐINH".

Bậu ngồi yên đó nghe chưa
Đợi qua đụt nốt cơn mưa rồi về
Một lời qua hứa qua thề
"Đinh long cầu ván, cầu tre gập ghềnh"
Dẫu qua trôi nổi lục bình
Chỉ cần bậu cứ hữu tình như trăng
Cứ tròn cứ khuyết lăn tăn
Miễn sao cứ tỏ đêm rằm cho qua.

Có đi đừng có đi xa
Qua réo không được buồn ba bốn tuần
Có đi thì đi gần gần
Thi gan tới mấy cũng cần có nhau
Bậu à, tình ấy thâm sâu
Như vết sẹo ấy (dễ dầu gì phai)
Đời ai dâu bể mặc ai
Qua xin cùng bậu thương dài thương dai.

Bậu đi đâu vậy đi hoài
Qua nhìn theo bậu đông đoài xót xa
Bướm ong còn tiếc bông hoa
Trời mưa rã nhụy, phong ba còn gì
"Con vô trường học con thi
Trường đời sao để mẹ thi cả đời?"
Qua thương bậu, nói cạn lời
Bậu thương qua với, đừng cười qua truông.

Bậu cười chi nụ cười buồn
Để qua chột dạ sợ chuồn chuồn bay
Chuồn chuồn tháng Bảy heo may
Qua lo trận bão làm xây xước mình
Xứ người, qua cứ trùng trình
Nợ quê cả gánh, nhục vinh cả đời
Ngồi lê đất khách ngậm ngùi  
Muốn về với bậu sợ lời mỉa mai.

Mai về nhé bậu, vàng phai
Trăm năm còn mấy tháng ngày cho nhau
Tóc xanh tặng hết tình đầu
Ta xin tóc bạc tình sau mút mùa
Qua về như mắc phải bùa
Nghe hương sắc bậu yaourt mặn mòi
Bậu về nhé bậu mà coi
Thiên thu đâu để lẻ loi đứa nào.
 

                  (HÙNG NGUYỄN)



 

VỀ QUÊ.(Lục bát Hùng Nguyễn)

           VỀ QUÊ.

Về quê, cứ muốn về quê
Miếng ăn xứ khách đã ê chề rồi
Thương mình như cụm mây trôi
Bạ đâu đậu đấy đất trời lan man.

Về quê uống rượu mất vui
Bạn bè thứ thiệt qua đời hết trơn
Giờ còn đôi gã cô đơn
Thất thời giở giọng căm hờn núi sông.

Về quê người cũ không nhìn
Lời trăm năm đã vô tình gió bay
Bàn tay chối bỏ bàn tay
Nụ cười làm phước em bày biện chi.

Về quê nhang khói nhạt nhòa
Xem ra mồ mả ông bà hết thiêng
Cỏ may vít lối tiền hiền
Đôi chân tứ xứ đau miền cố hương.

Về quê phố lạ đường xa
Gái quen đất thuộc sao gà gáy trưa
Tiếng con cựu chó sủa bừa
Cố nhân ngơ ngác sao lừa gạt nhau.

Về quê soi lại mặt mình
Sợi râu cọng tóc in hình bạc theo
Mươi năm viễn khách đèo heo
Nước non vạn dặm trôi vèo thanh xuân.

Về quê nhặt lại bóng mình
Ô hay, rách mướp nỗi vinh nhục đời
Thôi thì cưỡi gió lên trời
Boing trở lại xứ người chôn thân.
 

                        (HÙNG NGUYỄN)





 

LỖI HẸN VỚI MÙA XUÂN. (Thơ Hùng Nguyễn)

 
      LỖI HẸN VỚI MÙA XUÂN.
      
Lại thêm lần nữa qua đành lỗi hẹn
Một tháng Giêng dìa dắt bậu đi chơi
Lời giao ước còn nằm trong tổ kén
Con nhộng già mê mùa lá lả lơi.

Qua chưa hóa bướm, bậu ơi, khoan dỗi!
Khách đường xa còn lạnh lắm vườn người
Cái gió đông xứ người hăm hở thổi
Qua cuộn mình xin lỗi bậu từng hơi.

Lại thêm lần nữa qua đành thất hứa
Một giao thừa dìa rủ bậu lên chùa
Nhành lộc mới chưa kịp xanh đã úa
Bậu tội tình gì như sữa hóa yaourt.

Qua chưa dìa, kệ qua, hơi đâu đợi
Vó ngựa già chưa kéo hết chuyến xe
Chiều thổ mộ gánh hàng hoa rũ rượi
Bậu nặng lòng chi, qua cứ mải mê.

Lại thêm lần nữa qua đành khất nợ
Một mùa xuân dìa dẫn bậu tùng tơn
Đi uống rượu khắp đầu đường xó chợ
Cắc cớ khóc cười thương nỗi thiệt hơn.

Qua chưa bước qua lằn ranh bậu vạch
Mắc mớ gì bậu hăm giận trăm năm
Chưa cùng nhau say đã đời kim thạch
Lấy đâu ra giọt lệ rưới xuân thầm.

Lại thêm lần nữa qua đành bội ước
Một đầu năm dìa rước bậu du xuân
Đi cho hết gió mùa thơm là lượt
Kẻo mai vàng rụng kín lối thanh tân.

Qua chưa đủ lớn để thành mây trắng
Nghiêng sớm mai này che tóc bậu xanh
Đôi bờ thăm thẳm, đôi miền xa vắng
Đừng trách chi qua: chí mọn không thành.


Lại thêm lần nữa qua đành mắc tội
Một Nguyên tiêu dìa đón bậu lên non
Câu thơ rằm này tịnh lời trăn trối
Trăng mùa đầu e xót dạ héo hon.

Qua chưa viết hết cõi lòng trăm nỗi
Kẻ thương hồ đau đáu mộng quan san
Thì... bậu ơi, đêm một mình lễ hội
Thương giùm qua, bậu cứ việc rỡ ràng.

                   (HÙNG NGUYỄN)





 

Lưu ảnh tháng 11/2022

 













Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2022

CHÂN DUNG NGƯỜI CŨ. (Phần 3 - Lục bát Hùng Nguyễn)

            CHÂN DUNG NGƯỜI CŨ.

               -17
Sông chảy về đâu, sông ơi?
Thiên thu mấy gọi sóng bời tràng giang
Con đò cong vít sang ngang
Binh nhung máu sẩm về loang loáng chiều
Dường nghe quạ chối từ diều
Thanh tân mấy tiếc bến liều lĩnh xưa?

Hiu hiu gió, dè dè mưa
Mùa đông bên đó có chừa bên đây?
Người quen còn níu bóng mây
Hỏi lòng viễn xứ đã đầy người dưng?
Cách nhau mấy đỗi vô chừng
Sao trăm năm cứ chưa từng gọi tên

Người về vơ vét nhớ quên
Hỏi con chim Khách, chim hềnh hệch kêu:
Sá gì một chuyến phiêu lưu
Chưa quen tuyết trắng phủ đều đầu xanh
Về chi?
Mộng ấy không thành
Chí kia không trọn, công danh không toàn

Sông trôi muôn dặm đời mòn
Người đi vạn lý chợt hoàng hôn buông
Thì thôi, cánh vạc cuối nguồn
Theo chiều gắp ngọn gió buồn bay xuôi
Thôi thì dừng bước tới lui
Trừng trừng con mắt ngậm ngùi tiếc nhau.

              -18
Thương bàn chân lắm buồn đau
Bôn ba từng khắp vàng thau xứ người
Tiếng em cười vỡ mặt trời
Đôi ba vụn nắng xuống đời rạ rơm
Mặc ai vay trả áo cơm
Mặc sao mai nổi, sao hôm cứ chìm
Cứ gì vun vút cánh chim
Cứ gì đất mẹ đau niềm tha hương
Một bầy sĩ tượng bốn phương
Lê la từ buổi sa trường khói tan
Từ đêm thúc ké trên giàn
Nghiến răng nghe máu sôi tràn lửa thiêu

Đôi bờ vinh nhục sớm chiều
Ngồi nghe ô sử muôn điều khen chê
Cầm lòng đi khắp tứ bề
Dường đêm ngắc ngoải dạ đề khôn nguôi

Thôi thì một tiến mười lùi
Bán thân xứ lạ, mua vui qua ngày
Thôi thì đi gió về mây
Chờ thiên thu gọi, vẫy tay ngàn trùng. 


               -19
Tìm ai sót nửa mặt người
Xa xăm nửa thoáng giọng cười điêu linh
Đêm xênh xang nhạc cung đình
Nhìn nhau mắt kép rập rình mắt đơn
Cầu vồng tán sắc giang sơn
Áo là quần lụa thôi hờn oán nhau

Bóng con hoàng hạc mái lầu
Nhìn ra sông bạc kêu sầu bi thương
Cố nhân nan ngộ tha hương
Gặp nhau chỉ để hoang đường phù hoa

Áo người xưa nhíu đôi tà
Vá sông núi cũ quan hà một mai
Giờ nhìn nhau khẽ tàn phai
Gượng cười một nụ phẩy tay vô hồi

Đêm son phấn rượu hoan bôi
Buồn vui đến mặn chát đôi môi cằn
Xứ người đau bước di dân
Vòng tay lỏng lẻo nhịp chân ơ thờ

Thì thôi dạ vũ cù bơ
Tri âm cù bấc tình hờ với nhau
Thì thôi áo mặc qua đầu
Trùng dương bên đó sóng nhàu mặc ai.

                -20
Ngang qua mùa đông tẩy trần
Vói tay thăm nụ tầm xuân quê người
Giật mình, nắng đã chết tươi
Cành khô trơ lá, tuyết lơi lả buồn

Mười mấy năm đi bỏ nguồn
Chỉ còn nốt lặng trên khuôn nhạc đời
Đành rằng một cuộc rong chơi
Mà sao nẫu ruột bời bời đêm xuân

Đèn trên trụ điện trừng trừng
Nhìn đêm đi lại ít mừng nhiều lo
Bóng người chênh chếch quanh co
Cành mềm e phải "cái cò ăn đêm"

Từ quy khắc khoải nổi chìm
Đông này tây nọ cánh chim đôi đàng
Phương trời hạ bạc thượng ngàn
Giọt xuân lả chả xuống tràng giang nhau

Thôi thì ước hẹn biển dâu
Người xưa ngoảnh lại, người nay vẫy chào
Thì đây một chén tri giao
Không trăm năm nữa,
say vào thiên thu.

            -21
Mây bay, nước chảy giang đầu
Đêm khuê nhi thoắt hồng lâu mộng về
Vườn trăng bóng lá tựu tề
Tiếc xưa trót gởi câu thề lên trăng
Chừ trăng rụng xuống thường hằng
Muôn từ ly cũ vụn tàn phai mau

Ngựa về móng gõ vọng đau
Hờn con anh vũ quên trau chuốt lời
Lê ngàn bước nhọc chơi vơi
Hỡi ơi, vô vọng bên trời tha hương

Mộng nương, ừ, khẽ Mộng nương
Gọi chiêm bao ấy về sương khói này
Cũng đành hư ảo đó đây
Dỗ nhau một giấc mỏng dày ái ân
Vòng tay nhau chợt thanh tân
Từng nhan sắc cũ xa gần bay lên
Hồn ma cõi trước mông mênh
Về như bóng quế bồng bềnh liêu trai

Tàn binh ngửa chén an bài
Rượu chinh chiến ấy thôi hoài cố hương
Say làm chi nữa, hoang đường
Cơn mơ đất khách Tầm Dương hững hờ

Ờ, thì còn nửa câu thơ
Xem như chung kết tráo trơ một đời
Gởi lại em
Gởi lại người
Trăm năm không trọn ngậm cười thiên thu

Thôi thì trời đất du du
Có con tiểu tước hót ru phận mình
Thôi thì bia đá vô minh
Chờ nghe bia miệng nhục vinh
Vui?
Buồn?

                     (HÙNG NGUYỄN) .




 

GÃ ĐÀN ÔNG PHÙ PHIẾM. (Thơ Hùng Nguyễn)

               GÃ ĐÀN ÔNG PHÙ PHIẾM.


     ("Xuân như thanh tiêu, mộ như tuyết - Lý Bạch").

Gã bây giờ tóc bạc
Như tuyết khỏa đông trường
Thương mình như cánh hạc
Không về nổi Tầm Dương.

Gã bây giờ bạc tóc
Như bọt biển khôn cùng
Thương mình như đời sóng
Không vỗ cạn thủy chung.

Gã bây giờ tóc nhuộm
Như chưa từng Trang Chu
Thương mình từng hóa bướm
Không tròn mộng phù du.

Gã bây giờ nhuộm tóc
Như xuân sắc một đời
Thương mình từng cạo trọc
Không tu
Thành... dân chơi.
 

              (HÙNG NGUYỄN)


 

TIẾU NGẠO HOA SƠN LUẬN KIẾM. (Lục bát Hùng Nguyễn)

       TIẾU NGẠO HOA SƠN LUẬN KIẾM.

 Ta - ngươi một lũ ba hoa
 Làm khách xứ mẹ, làm ma xứ người
 Xênh xang diễn nốt trò cười
 Múa may chữ nghĩa lòe  đời văn chương.

 Ta - ngươi một lũ tha phương
 Bát cơm manh áo rặt phường sơn đông
 Bày trò thương tiếc núi sông
Cái thân tốt nhãi đi không đường về.

 Ta - ngươi một lũ nhà nghề
 Kiếm ăn bôi mặt thằng hề múa may
 Câu thơ khán giả vỗ tay
 Vui mà nghẹn kiếp ăn mày tình thương.

 Ta - ngươi một lũ đứng đường
 A dua trở mặt quê hương bên trời
 Ngày xưa ta cũng là người
 Giờ đi vong quốc, nực cười vong thân.

 Ta - ngươi một lũ giả nhân
 Hoa Sơn lắm Nhạc Bất Quần chiều nay
 Vợ đau, con xót, mặc bay
 Giày da kiếng mát, ta đây... lên đời.

 

               (HÙNG NGUYỄN) 


 

DÒ HỎI NGƯỜI MẤT NGỦ.(Thơ Hùng Nguyễn)

        DÒ HỎI NGƯỜI MẤT NGỦ.

Có cặp môi nào ở không đêm nay?
Cho ta mượn,
thắp mùa đông viễn xứ
Xin một lần đôi bờ nhau run rẩy
Lá lâm chung rồi,
ta chợt mộng du.

Có bờ vai nào trễ áo đêm nay?
Cho ta tựa,
xứ người chông chênh quá
Xin một lần thịt da nhau lẫy bẫy
Đêm trăng trối rồi,
ta chợt nam kha.

Có đôi mắt nào nhắm khít đêm nay?
Cho ta gởi,
thuyền tình neo bến động
Xin một lần bắt gặp nhau tan chảy
Người nhấn chìm rồi,
ta chợt bão giông.

Có nhánh tóc nào trôi nổi đêm nay?
Cho ta gối,
nghiêng đời con sóng bạc
Xin một lần rối lòng nhau đưa đẩy
Gió thổi hắt rồi,
ta chợt tràng giang.

Có trái tim nào bỏ trống đêm nay?
Cho ta trú,
chân thương hồ thấm mỏi
Xin một lần ngủ trong nhau vụng dại
Em lạc trôi rồi,
ta chợt nguyên khôi.
 

           (HÙNG NGUYỄN)


 

Thứ Tư, 5 tháng 10, 2022

NHẮN VỚI NGƯỜI QUÊ. (Lục bát Hùng Nguyễn)

           NHẮN VỚI NGƯỜI QUÊ.

Bậu buồn chi dữ, bậu ơi!
Để cặp mắt ướt một đời qua mê
Thương bậu ngồi bến sông quê
Trăm năm vai mỏi gánh thề gia tiên.

Bậu cười chi thảm, vô duyên!
Đôi môi xệch xạc bắt phiền nhiễu qua
Mùa này ngồi trốn phong ba
Tiếng người bổn xứ sao mà thiết thao.

Bậu dòm chi kỹ lòng nhau
Cái duyên tri ngộ biết sao mà lần
Lắc đầu, mặt bậu giả trân
Bỏ qua chưng hửng tưởng gần hóa xa.

Bậu lo chi dữ, bậu à!
Thu đông sẽ khắp, lại ra giêng rồi
Nhìn nhau xuân trổ trên môi
Bậu long lanh mắt, qua hồi hộp...
Ôm.
 

                (HÙNG NGUYỄN)
                             *Tháng 10/2022



BÃO QUA RỒI, EM Ạ! (Thơ Hùng Nguyễn)

        BÃO QUA RỒI, EM Ạ!

Ta ngồi nín thở đêm thị trấn
Phố xa phố lạ buồn viễn phương
Mà nghe lặng ngắt đêm thị xã
Cơn bão qua rồi tan mất hương.

Em ngủ kê đầu lên tâm bão
Ta sợ gió cuồng cuốn ta đi
Tóc chưa đủ dài sao níu áo?
Bão thổi tan rồi...
hương từ ly.

Ờ...
thì bão lặn,
mưa áp thấp
Trôi xuống lòng nhau một nụ buồn
Tình chưa đủ nặng, mùi chưa đậm
Liệu còn giữ nổi tình nhau không?
 

                       (HÙNG NGUYỄN)



Thứ Hai, 26 tháng 9, 2022

MẶT TRỜI HAI PHÍA BIỂN ĐÔNG. (Lục bát Hùng Nguyễn)

         MẶT TRỜI HAI PHÍA BIỂN ĐÔNG.

Mọc bên này, lặn bên kia
Sương mai ta đón, mưa khuya em chào
Hai đầu nỗi nhớ chênh chao
Một mặt trời nhỏ chia nhau đôi bờ.

Biển này hạt muối trắng bờ
Biển kia con cá vô lờ tránh giông
Cũng là một ngọn gió đông
Sao bên ăm ắp, bên không có gì?

Ta về là khi ta đi
Như em ngoảnh mặt là khi ngoái nhìn
Sao hôm tỏ một trời tình
Đôi ta bật khóc tự mình sao mai.

Mọc bên kia, lặn bên này
Gần xa chi nữa đông đoài trùng khơi
Thương nhau xúm níu mặt trời
Lạy cho trái đất đáp lời,
ngừng quay.

             (HÙNG NGUYỄN)
               *Tháng 9/2022




 

CÒN MÙA THU CỐ LÝ. (Lục bát Hùng Nguyễn)

          CÒN MÙA THU CỐ LÝ.

Còn ai chờ ở đó không?
Bên này thắc thỏm tiếng sông trở mình.
Mùa thu con nước dập dềnh
Liệu tim có động, bóng hình có tan?

Còn em mùa lá mấy vàng?
Bên kia chực rụng xuống hoàng hôn ta
Buổi chiều màu cánh gián xa
Hàng cây cố lý mùi hoa ngát thầm.

Còn ta ngày một lâm thâm?
Phố người ướt gót mỗi dầm dề mưa
Bước từng sãi bước về xưa
Tìm trong hư ảo người chưa gật đầu.

Còn nhau ở chỗ nào đâu?
Mà trùng dương sóng cứ nhàu bốn phương
Người ngồi bên bển hóa sương
Ta neo bến khách hóa hương khói về.

              (HÙNG NGUYỄN)
                  *Tháng 9/2022





 

Thứ Hai, 19 tháng 9, 2022

GIỮA MỌI ĐIỀU KHÓ NÓI.(Lục bát Hùng Nguyễn)

        GIỮA MỌI ĐIỀU KHÓ NÓI.

Tìm em giữa vạn bụi hồng
Giữa ao tù đọng, giữa đồng hạn khô
Giữa mùa thu lá lõa lồ
Giữa đêm xứ lạ, giữa hồ đồ say.

Gặp em giữa vạt mây bay
Giữa bài thơ cũ, giữa ngây ngô buồn
Giữa trời tròn, giữa đất vuông
Giữa niềm vui gượng, giữa tuồng tích xưa.

Yêu em giữa mộng hồ trưa
Giữa màu nâu nắng, giữa mưa xứ người
Giữa trăm phố lạ rối bời
Giữa cơn đau đớn, giữa đời quạnh hiu.

Ôm em giữa tuổi xế chiều
Giữa con mắt khách, giữa nhiều lạ quen
Giữa đôi tay nhuộm sắc phèn
Giữa vùng vẫy lắm, giữa hèn yếu ta.

Hì hì, giữa cõi thịt da
Chí ta ta giữ, lòng ta... em cầm.
 

            (HÙNG NGUYỄN)
                        *Tháng 9/2022


 

ĐÃ HAI BỀ MƯA NẮNG.(Lục bát Hùng Nguyễn)

        ĐÃ HAI BỀ MƯA NẮNG.

Cũng đành gạt nốt lệ khô
Để lại màu nắng bên hồ ly tâm

Chào nhau như cạn trăm năm
Loài chim di trú lặng thầm bay đi
Đường quê chớm khuất kinh kỳ
Người thương hun hút xuân thì lỡ duyên

Bên này mưa trót hạ huyền
Ướt vầng trăng đó, lạnh điền thổ đây
Hắt hiu viễn phố chân mây
Người đầu non khóc xuống đầy cố hương
Một đi nhớ nhớ thương thương
Không về liệu có ai tương tư về?

Thì thôi, mưa nắng đôi bề
Nhớ nhau cũng đặng hướng về đại dương
Thôi thì mộng mị tha phương
Xin đêm hồ điệp tía hường liêu trai.
 

                (HÙNG NGUYỄN)
                      *Viết 17/9/2022


 

NGỤ NGÔN VỀ ĐÔI MÔI ĐẸP.(Thơ Hùng Nguyễn)

 
     NGỤ NGÔN VỀ ĐÔI MÔI ĐẸP.

Nụ hôn ta thấp thỏm
Như viên đạn lên nòng
Đợi em thôi đồng bóng
Gật đầu thế là xong.

Nụ hôn ta nóng bỏng
Như men rượu cay nồng
Đợi ngày em hư hỏng
Đỏ lửa môi hồng không?

Nụ hôn ta tàn khốc
Như cơn lốc về đồng
Đợi em chìm vào mộng
Ta giết người như không.

Nụ hôn ta dục vọng
Như lang sói say mòng
Đợi em rời tháp ngọc
Hú một lời cho xong.
 

       (HÙNG NGUYỄN)
           *Tháng 9/2022


 

Thứ Bảy, 17 tháng 9, 2022

VÔ TĨNH. (Lục bát Hùng Nguyễn)

             VÔ TĨNH.

Tìm hoài giữa vụng sương mù
Giữa tinh khôi mộng, giữa khù khờ say
Bất ngờ một tứ thơ bay
Rơi vào vô tĩnh gọi lay lắt tình.

Tìm em giữa bóng mưa thu
Giữa hoàng hôn lặng, giữa mù mờ trăng
Bất ngờ một nụ vĩnh hằng
Rơi lên nông nổi cầm bằng ngộ duyên.

Tìm ta giữa cõi hữu thường
Giữa hoang phế kiếp, giữa trường lưu xa
Bất ngờ một bóng hồ hoa
Rơi chi xuống cõi lòng ta...
Vỡ bờ.
 

              (HÙNG NGUYỄN)
            *Viết lúc 0:10, 17/9/2022