Thứ Năm, 28 tháng 8, 2014

MỘT THUỞ RỪNG XA. (Thơ Hùng Nguyễn)





      MỘT THUỞ RỪNG XA.

Chợt mẹ chóng già hơn rau muống
Chợt em khóc vụng góc sân trường
Chợt sáng mặt trời lên nhem nhuốc
Thì... tiếc đếch gì chút máu xương.

Một gã thư sinh tràng giang mộng
Một con đường cỏ dấu chân tươi
Một tay thổ phỉ buồn biết khóc
Một nửa đời say như giỡn chơi.

Ai chịu vô rừng sâu với ta
Quơ cũi mùa Thu thắp lửa chiều
Lép bép siêu sinh chào Xuân Hạ
Dáng núi sông mờ khói Đông xiêu.

Ở riết trên rừng thành dã thú
Thấy khỉ mà như thấy phải người
Nhớ đời, đấm ngực nghe vượn hú
Chạnh mấy thiên thu gái xưa cười.

Rừng hỏi bao giờ ta chán ở
Ừ, thì xứ sở trót quên nhau
Trời xui đái đứng nên mắc nợ
Sao dám bỏ về thuở thương đau.

Ngồi tê mõm đít trên nón sắt
Bi đông rượu đế uống chuyền tay
Núi rừng thơm thảo se se mắt
Hào khí, mây ngàn say, quên... bay.

                    (HÙNG NGUYỄN)




NGỒI THỬ THÔI. (Lục bát Hùng Nguyễn)






      NGỒI THỬ THÔI.

Ta ngồi ghé đít xứ người
Ngẫm ra một kiếp chẳng lời lỗ chi
Đi buôn một gánh xuân thì
Cuối đời thu hoạch những gì đời chê...

Ta ngồi phách đốc quê ta
Mới hay sông núi đúng là ổ rơm
Mùa đông nhớ rượu nhạt mồm
Nịnh thần thiết yến khạc đờm mà say...

Ta ngồi đồng cốt giữ chùa
Kinh qua bá tánh thi đua cúng dường
Mới hay Tứ khổ thập phương
Phật chưa liệu nổi vô thường nhân gian...

Ta ngồi nhấp nhổm bên người
Hôn lấy hôn để những nơi đáng tiền
Em cười như đụng chợ phiên
Gánh hoa sen trắng ngát Thiền đời nhau...

                     (HÙNG NGUYỄN)