CHÂN DUNG NGƯỜI CŨ (Phần 2)
12-
Mai về trời đất lặng câm
Tới cơn mưa cũng âm thầm vi ba
Tóc người xanh tiểu đăng khoa
Đêm xưa hoa chúc kim thoa giắt rồi
Có về cũng bóng mây trôi
Cũng chim song ngoại qua đồi lá lay
Tình ơi, chi để trả vay
Bóng ai nghiêng xuống mà đầy giấc đau
Bóng ai che cõi tình sầu
Một đi đứt ruột khóc câu mấy về
Hỏi người, người giở trăng thề
Vẫn nguyên vẹn đó một bề đồng trinh
Nguyền xưa còn ở miếu đình
Vàng tươi cung khuyết thần linh nghẹn ngào
Mai về lộc cộc lao xao
Vó khua khập khễnh gõ vào lá mưa
Trời mênh mông lạ khách thừa
Chân ai thất thểu dẫm bừa trăm năm
Thì thôi đội trận mưa dầm
Xa xa tưởng tiếc dáng trầm cố nhân
Coi như hết một thanh tân
Đổi ngang chén rượu phong trần biên cương.
13-
Chiêm bao váng nhện giăng dày
Làm sao tìm lại bóng ngày xuân thu
Đường trường cuốn hút miên du
Máu xương rừng nhận, hận thù người gieo
Cũng đành vận nước bọt bèo
Lục bình cứ tím dạt theo thủy triều
Còn đây giọt nắng cuối chiều
Lơ ngơ héo hắt xuống hiu quạnh ngày
Còn đây giọt rượu vần xoay
Lấy ai "dục ẩm" mà say "nhân hồi"
Đêm người sương bạc tuyết vôi
Lòng như dã thú mất mồi điếng đau
Quan san ngàn dặm dàu dàu
Ghét yêu làm được gì nhau bây giờ
Chiêm bao một giấc trở cờ
Kẻ đi đỏ ngực, người về cỏ xanh
Lam nham hồn phách tri hành
Dưng không quê quán hóa thành cố hương
Dưng không chí tại tha phương
Để từng mông quạnh buồn thương lấy mình
Thôi thì lặng một ân tình
Ai tri ngộ đó về thinh không này!
14-
Tuổi xuân tìm một mùa xuân
Lá nằm úp mặt trên rừng phơi sương
Kinh qua khói lửa sa trường
Hoa trên nhánh củi thôi hương sắc mùa
Chừ đây mưa thắng nắng thua
Ướt người kẻ chợ bán mua phiên đời
Khách qua không trả một lời
Rong rêu lớp lớp chào mời với ai
Áo xưa vẫn nếp trang đài
Môi xưa vẫn nụ liêu trai hững hờ
Chỉ con đường mới ngẩn ngơ
Chỉ đôi hài mới đỏ bờ xứ xa
Đứng từ đông chí đứng qua
lập xuân mà tiếc người ta đi rồi
Lật bàn tay đếm chỉ trôi
Duyên kia phận nọ lở bồi chi đâu
Bên này sông mấy nhịp cầu
Buồn thương mà dục trôi mau lục bình
Cuối dòng là cửa phù sinh
Trùng dương dẫu sóng, u minh vẫn bờ
Thì thôi khuất nẻo mịt mờ
Trên lầu Hoàng hạc bài thơ ru đời...
15-
Tàu qua xình xịch, tàu về
Rùng mình ga xép dạ đề còi khuya
Gọi làm chi, đêm chia lìa
Tay này buông lấy, tay kia níu vào
Đưa người một chuyến bôn đào
Là duyên tri ngộ vẫy chào trăm năm
Tàu đi biệt bóng biệt tăm
Quên ai hóa đá thơm trầm thiên thu
Hạt mưa thạch nhũ tít mù
Gieo neo thạch tượng huyền phù nhớ nhau
Lòng người còn mấy nông sâu
Liệu qua nắng lửa mưa dầu mấy phen
Tàu xuyên bụng núi pha đèn
Bên kia sáng tối trắng đen mặc tình
Ờ, đi từ độ bãi binh
Ờ, đi khói lửa đao binh lụi tàn
Ờ, đi như bóng ma hoang
Ờ, đi cô quạnh giữa lang sói đời
Tàu về, tàu hú mỏn hơi
Thì thào ga cũ gầm trời người xưa
Thôi thì, nấc cụt bởi mưa
Tiếng còi khắc khoải như chưa báo về.
16-
Đi tìm giọt máu trong rừng
Máu đâu không thấy chỉ từng vạt hoa
Ừ thì máu đất chan hòa
Hương nồng sắc thắm dưng là cố tri
Đi về động cát từ ly
Hát trên hoang phế sử thi trùng trùng
Sóng xa dội tiếng vô cùng
Ngực xưa sẹo cũ chập chùng ra khơi
Lòng người duyên hải cạn vơi
Bên rừng bên biển biết nơi nao ngồi
Phải chi là nhánh mây trôi
Bay từ phía lở sang bồi phía không
Đi từ chiều khói đốt đồng
Đi qua tới chỗ đèn lồng hoa đăng
Chạm lòng một nỗi băn khoăn
Đường quê muôn dặm nhọc nhằn để ai
Xứ người thăm thẳm vị lai
Lê đôi chân mỏi qua phai tàn mùa
Chào nhau một vẫy tay thua
Đi không ngoảnh lại e khua động người
Thôi thì một chút máu rơi
Coi như tưới tắm xuân đời chút xanh.
(HÙNG NGUYỄN)