Chủ Nhật, 14 tháng 2, 2021

VỀ KỊP PHỐ XUÂN. / XUÂN GỌI EM VỀ. (Thơ Hùng Nguyễn)

          VỀ KỊP PHỐ XUÂN.
 

Hồn nhiên như phố cũ
Em về gội cơn mưa
Ngàn năm rêu đá phủ
Xanh tóc người năm xưa.

Đường nào đi xứ lạ?
Lối nào về phố quen?
Chân xa nào hối hả?
Kíp ngoại ô lên đèn.

Tháp cúi đầu trầm mặc
Khóc một đời sông trôi
Sao không về vuốt mắt
Chiều chết nắng lâu rồi?

Em lên xe bến khách
Em xuống đò bến quê
Con nhạn hồng lanh lảnh
Hót chi, buồn tái tê.

Mùa lá bàng vừa đỏ
Em về thành cố nhân
Bên thềm như sáo nhỏ
Nhảy bước chào, phù vân.


       XUÂN GỌI EM VỀ.

Không còn ai bên đời
Em về ngày tinh khôi
Khoảnh đời ta vô lối
Mùa chợt xanh hé mời.

Khi em về thênh thang
Vườn ta gió quên mùa
Trên môi cười lá múa
Xuân len lén nụ vàng.

Giữa hai miền quạnh quẽ
Trái tim người rỗng không
Bước chân thầm ảo mộng
Ta chợt nắng: Em về!
 

                (HÙNG NGUYỄN)


 

DẶN DÒ CON CHÁU. (Thơ Hùng Nguyễn)

          DẶN DÒ CON CHÁU.

Mai mốt ta về lên Thọ Vức*
Một lòng tạ tội với tổ tiên
Trót lỡ nửa đời đi ra biển
Quên mất non sông mấy lở bồi. 


Ngày xưa sanh giặc đi tứ xứ
Nợ cả lầu xanh, nợ giang hồ
Lòng người rộng hẹp, ta phấn thổ
Kiếp này kiếp nữa trả sạch không? 


Lần cuối ta về không hộ chiếu
Từ giã cuộc chơi, ai khứ hồi?
Xuôi tay thú nhận đời đã mỏi
Con tốt ra rìa, nghỉ, buồn thiu. 


Con cháu đặt đâu ta nằm đó
Miễn hồ ngửa mặt thấy trời xanh
Hễ nghiêng là chạm người bên cạnh
Như thuở sinh tiền đã ngoéo tay.

 
Trời thương giấc mộng đời xiêu dạt
Còn chốn an cư để giật lùi
Chiều chiều khói ấm thơm hương củi
Không biết người nào đỏ mắt đây? 


Ta sẽ bình yên cuộc mả mồ
Ngàn năm khoái hoạt gió ngàn bay
Kiếp sau, ví dụ, còn quay lại
Ta biết tìm Em ở đâu rồi! 

                 


  (HÙNG NGUYỄN)



CHỜ CUỐI MÙA, TUYẾT TAN. (Thơ Hùng Nguyễn)

       CHỜ CUỐI MÙA, TUYẾT TAN.

Gió về phương Bắc, mây về Bắc
Ta chờ lận đận dáng em trôi
Nhớ thương hồ dễ quen chân mỏi
Mùa cứ tiếp mùa, trăng tiếp trăng. 


Tuyết đổ chiều nay, ta chiều nay
Hàng cây vắng lá, lá vắng cành
Em cứ phương Nam ngồi hiu quạnh
Ta buồn trau chuốt cốc rượu say. 


Lật trang thơ rách, lòng nhuốm rách
Mùa khó mùa thương vá điêu tàn
Đừng tiễn đưa nhau về quá vãng
Sợ bóng chim về trắng ngàn xanh. 


Em từng lặng lẽ, ta lặng lẽ
Ngoảnh mặt nghe chừng mắt sau lưng
Ngày mai khóc giữa bờ rêu cứng
Giọt lệ ai mềm mắt đỏ hoe? 


Đất nằm chờ nắng, cây nhớ nắng
Ta chịu một đời nằm xót nhau
Thưa em, mùa mới bìm xanh giậu
Có thể trở mình nghiêng ngó chăng? 

                    (HÙNG NGUYỄN)