Thứ Sáu, 16 tháng 10, 2015

Lục bát Tứ tiệt Hùng Nguyễn: ĐỪNG KHÓC NỮA, CHIỀU THU OAN TRÁI !

    HỒI HỘP.
Mưa chiều ướt tận nửa đêm
Anh về quấy nhiễu đời em mất rồi
Nồng nàn đậu kín cặp môi
Lửa hương ân ái bắt hồi hộp nhau...

    QUÊ MÙA EM KHÓC.
Tới cười nghe cũng quê mùa
Huống chi em khóc như đùa oan khiên
Giá đừng đổ nợ vào duyên
Ta đâu chết siếng trong miền lệ sa.

    TRONG EM.
Mặt trời còn chửa dám xem
Sao anh nỡ dụ mở em ra nhìn
Trong em có nhục có vinh
Bảo đao, rượu độc, tử hình mà... vui.

    TIẾNG ĐÊM.
Cầm bằng cốc rượu đánh rơi
Tiếng pha lê vỡ - Tiếng cười Mỵ Nương
Tiếng đò xẻ rách mặt sương
Tiếng rên lổ sáo? Mặt Trương Chi... dày!

    NGŨ HUYỀN CẦM.
Miệng trơn mình mẩy cũng trơn
Cổ kim tri ngộ như đờn năm dây
Tơ đồng tức tưởi đông tây
Buông ra thì chết, ôm hoài thì... hư.

    DÍNH.
Đừng để thơ dính vào em
Bởi thơ rất ác: tuy mềm mà đau
Đừng để da thịt gần nhau
Bởi đêm dán dính em vào thơ ta.

    NIẾT BÀN CỦA ANH.
Em vào niết bàn của tôi
Ngồi chưa nóng đít đã đòi bỏ đi
Tham dứt..., Sân dứt..., còn... Si
Dẫu không Ngũ giới, cũng vì em... Tu.

    THẬP GIÁ CỦA ANH.

Hồn nhiên em? - Anh cướp rồi!
Chỉ còn đau đớn trên đồi Gô Tha
Thôi đành chết bảy chìm ba
Treo lên thập giá Judas gánh về...

    VƯỚNG THƠ.
Thơ ta mắc mớ gì em
Mà vào lục lọi rồi... nằm vạ luôn
Đời có suông? Tình mấy suông?
Đương không gieo rắc hạt buồn vào nhau.

    GỌI. (1)
Buồn buồn Nhỏ gọi thẳng tên
Tim ta mềm nhũn bồng bềnh hóa mây
Ngọt ngào lẫn với đắng cay
Y như rượu nếp: Chưa say đã nồng.

    GỌI. (2)
Hỗn hào Nhỏ gọi: Xxxx ơi!
Lôi ta về lại khoảnh trời giêng hai
Ta đang buồn sáng phương Đoài
Cám ơn Đông độ chiều dài tiếng em.


                    (HÙNG NGUYỄN)

EM CƯỜI CHI, ƯỚT ĐỜI NHAU... (Lục bát Hùng Nguyễn)


    EM CƯỜI CHI, ƯỚT ĐỜI NHAU... 
                         
Con mê lừng lẫy đáy mồ
Em cười hổn hển ướt hồ điệp ta
Ngàn xa sấp ngửa cũng xa
Hồn ma bóng quế chơi sa mạc hồng...

Non Bồng bách nhạn đèo bòng
Hò khoan xúm bứt tơ hồng buộc nhau
Em cười thốn cả bể dâu
Khi ta cố hớt váng sầu đổ đi...

Trăng non trú quán thiên trì
Bèo mây tương tác sá gì hợp tan
Em cười cuồn cuộn tràng giang
Thương nhau đứt ruột dọc ngang khó về...

Lá rơi thu rỗng bốn bề
Bướm tơi xác bướm, bướm kề liêu trai
Em cười giọt vắn giọt dài
Tóc mây sàn sạt trẩy ngoài quạnh hiu...

Tử thi xước bởi quạ diều
Tình ngang nhiên lướt xước chiều cuồng si
Em cười xước tiếng Từ Quy
Gập ghềnh sóng nắng lấy gì hoàng hôn...

Vườn ai sắc úa bồn chồn
Chờ tin hương gió lâm bồn, liên hoan
Em cười môi miệng hở hang
Nguyên mùi ân ái bay tràn lan ra...

Bế bồng xác hạc thành hoa
Hỏi thiên thu có ngang qua cõi trần
Em cười đuôi mắt bất nhân
Rưng rưng níu lại lệ ngần mi thanh...

Người về mắt đỏ môi xanh
Gở chim chết chẹt trên cành sầu đông
Em cười ràn rụa xuống mông
Đôi bờ nhục cảm đưa... bồng bềnh đưa...

Đã vào kịp giấc nhau chưa
Đặng mây xuống đất nhấc mưa lên trời
Em cười xém chút lả lơi
Nghe đâu tiếng nấc chẹn lời tri âm...

Canh côi hồ điệp thì thầm
Bóng liêu trai hóa dáng trầm cô lâu
Em cười chi, ướt đời nhau
Thà rằng cứ để ta đau một mình...

("Ta chưa vỗ ngực đa tình
Sao con bươm bướm hiện hình... Mộng Nương?").

                                (HÙNG NGUYỄN)