Thứ Sáu, 18 tháng 7, 2014

VỚI VẦNG TRĂNG TẠM GIỮ - (Thơ Hùng Nguyễn).


          vỚi VầNg TrĂnG tẠm GiỮ.

Nửa đêm nguyệt hạ tan thành nước
Giọt xuống trần gian hổ phách vàng
Thoắt áo em lòa vườn kim tước
Ta hỏi lòng mình mấy dạ quang?

Đâu phải người về từ Đông Bắc
Mà sông cuống quýt thết phù sa
Vó cũ qua mòn nương nhan sắc
Tiếng nhạc ậm ờ đêm nguy nga...

Còn đó không em, mùa hạnh ngộ?
Nửa dáng trăng duyên cũng phập phồng
Em như sóng đổ tràn đại lộ
Hồi hộp, ta chìm sương... khói... mông...

Mỗi độ trăng đầy - trăng mỏng dính-
Ta lật trên tay đếm nguyệt kỳ
Thương em trắc ẩn tìm thiên định
Biết giọt mật nào thắm cuồng si...

Đêm, em ạ! Ta buồn, vạn lý
Bật quẹt mồi lên ngọn vĩnh hằng
Ngực em lóa, bồi hồi xứ Mỹ
Cái Nhớ, cái Thèm... Mẹ kiếp, Trăng.

                        (HÙNG NGUYỄN)