Thứ Năm, 6 tháng 8, 2020

NẾM GIỮA MÙA XA. (Lục bát Hùng Nguyễn)

           NẾM GIỮA MÙA XA.

Ta, người xứ biển lên rừng
Nếm mưa lạt nhách, rưng rưng nhớ nhà
Rừng già lấy phải trăng già
Đâu hay trai trẻ tu oa khóc mình.

Ta, người hạ bạc lên đời
Nếm ly cognac, thương người làng Vân
Người xa lấy phải người gần
Đâu hay viễn xứ rất cần nụ hôn.

Ta, người đổ rượu lên thơ
Nếm câu "Túy ngọa" buồn ngơ ngẩn buồn
Thương người nuôi tóc đầu nguồn
Chải trăm năm giấc mộng suông đôi bờ.

Ta, người sấp mặt lên trăng
Nếm trăng mới mọc, thương trăng chớm già
Chợt đêm ngứa cổ san hà
Tiếng con sói độc vỡ òa vọng tru.

                  (HÙNG NGUYỄN)


VỀ ĐÂY CHIM HÓT. (Thơ Hùng Nguyễn)


           VỀ ĐÂY CHIM HÓT.

" Đưa mỏ đây hun cái!"
Em về từ phương Nam
Cánh đường xa bụi bặm
Hót chi vội, Chìa vôi?

Em đi bao nhiêu tối?
Em vắng bao nhiêu chiều?
Dưng, thinh không líu ríu
Về rồi phải không, ta?

"Đưa mỏ đây hun cái!"
Nghe thử mùi chia ly
Ơ... hình như vạn lý
Hương xứ người chua chua?

Ta nằm như Ong chúa
Đón mật về trăm năm
Trên vườn xưa ăm ắp
Em hút đầy thiên thu.

"Đưa mỏ đây hun cái!"
Là chặn lời quanh co
Nét son nhòe dấu đỏ
Trên lối cũ xuân thì.

Ờ... Chim kêu rủ rỉ
Xứ Bắc vừa xanh mây
Ôm nhau không động đậy
Thở cho đầy mai sau.

" Đưa mỏ đây hun cái!"
Có gì đâu?
Hơi... hôi.

                 (HÙNG NGUYỄN)



NEO. (Hùng Nguyễn)

                 NEO.

Neo lòng một góc sông khô
Nằm nghe ta mỏi thương hồ đêm nay
Đò đầy nặng một trăng dày
Vàng son xưa đó buông tay mà về.

Neo tình lau lách ngõ quê
Khua sương tiếng vạc bộn bề viễn phương
Dò la khói sóng miên trường
Bóng con tiểu lý quẩy Tương giang người.

Neo đời ở chỗ kiếm rơi
Loay hoay mải miết dấu nơi mạn đò
Khỏa tay hớt bọt cứt cò
Dường như lưỡi sắc gây trò tang thương.

                   (HÙNG NGUYỄN)



ĐÈN XANH ĐÈN ĐỎ. (Lục bát Hùng Nguyễn)

         ĐÈN XANH ĐÈN ĐỎ.

Ngả Tư đèn đỏ đèn xanh
Chần chừ lưỡng lự khúc quanh đời mình
Thì thôi,
Bấm bụng vô tình
Bên kia tri kỷ nín thinh đèn vàng.

Ngả Tư xanh giục ta về
Mùa xuân còn chút sắc tề tựu hương
Trăm năm đâu mấy vô thường
Vài giây phút đỏ ngáng đường dễ sao?

Ngả Tư xanh đỏ đổi đèn
Lòng người tắt mở nhớ quên gọi là
Trùng trình ngang dọc gần xa
Đèn vàng em thắp, nhắc ta tạm dừng.

             (HÙNG NGUYỄN)*4:35AM, 7/30/2020


GHI CHÉP LẺ.

"Như con gấu già ngủ chưa đủ giấc mùa đông
Ta thức dậy giữa trái tim em nông nổi..."

"Chiều,
Tôi đốt tôi
Nghe mình cháy dần
Ngày mai có khói
Bay vào hư không..."


MÙA QUÊ. (Thơ Hùng Nguyễn)

             MÙA QUÊ.

Em về,
giữa mùa thu lá bói
Ta mỏi chân đời, buồn ngẩn buồn ngơ
Trăm năm khánh kiệt
Duyên duyên nợ nợ
Chiếc lá vàng đầu tiên rụng xuống,
Lạc loài.

Chòng chành sóng,
Đò ngang đò dọc
Chiều mặt sông nhăn nhúm vết chèo
Người như chiếc bóng, ngày mỗi héo
Em vớt lên bờ làm gì? Có đủ nắng hong?

Ta đem bán mùa xuân, rẻ mạt
Mua góp mùa thu chúng mình thuở trắng tay
Môi em nụ cười bói nở , đêm thây mẩy
Hun hút rồi,
Tuyết bói, trắng,
Đông sang.

                         (HÙNG NGUYỄN)

   

ĐỂ LÒNG HỨNG GIÓ.(Thơ Hùng Nguyễn)


           ĐỂ LÒNG HỨNG GIÓ.

Băng mình xé gió, lòng thiếu gió
Đâu món tóc người? Đã cuối sông
Dường như cửa biển chiều nay động
Mà dội đời nhau, sóng reo hò.

Ta từng no nhau, diều no gió
Sợi nhợ chia trời, xẻ mây xanh
Buông tay một chuyến là hiu quạnh
Xưa rồi, lẻ bóng mấy buồn so.

Chiều nay đứng gió, ta đứng ngó
Tóc rối lặng thinh trên vai hờ
Đâu lời ly biệt? Từng ngạt thở
Có trở về không, mải miết đò?

                 (HÙNG NGUYỄN)


Thơ kiểu 1-2-3

1-

Nâng tiếng chim lên thả vào buổi sáng.

Nghe tiếng em cười ngúc ngắc đóa hoàng lan
Mùa hạ thôi duyên, mùa thu phận bạc

Cuối vườn đỏng đảnh giọt sương chờ tan
Gã đàn ông mỏi đời chợt khát
Tiếng chim chìm, tiếng cười lên và tiếng sương ho khan.


LỆ KHÔ, LẤY GÌ KHÓC. (Thơ Hùng Nguyễn)

        LỆ KHÔ, LẤY GÌ KHÓC.

Dường như ta từng khóc
Đêm thảm họa xà lim
Đêm đèn mờ tẩn liệm
Thanh xuân ta xong rồi.

Dường như ta từng khóc
Đêm nghe cha đi tù
Đêm đổ ào cổ thụ
Một nhà ta thôi xong.

Dường như ta từng khóc
Đêm biết mẹ hóa cò
Đêm bờ sông khô mỏ
Vai kẽo kẹt chồng con.

Dường như ta từng khóc
Đêm ruột thịt đứng đường
Đêm bầy em lũ lượt
Phố đèn dầu kiếm ăn.

Dường như ta từng khóc
Đêm hoa chúc một người
Đêm hồn thay xác mới
Đâu hay ta thọ hình.

Dường như ta từng khóc
Đêm giáp mặt hòa bình
Đêm hò reo thú tính
Tiếng người tắt lặng câm.

Dường như ta từng khóc
Đêm xứ lạ quê người
Đêm vầng trăng rách rưới
Mỗi trời một mảnh riêng.

Dường như ta từng khóc
Đêm nức nở mắt nhòa
Đêm trăm điều xót dạ
Em, nỗi đời oan khiên.

Dường như ta khóc nấc
Lệ ngàn năm cạn rồi
Mắt khô sao rót nổi
Nửa giọt lòng cho ai.

Dường như ta khóc nghẹn
Biển chừ đã xanh dâu
Lấy gì chia cho bậu
Đêm dỗi hờn đôi ta.

        (HÙNG NGUYỄN)*5/7/2020.


MỞ CỬA, NGHE MƯA THƠM. (Thơ Hùng Nguyễn)

         MỞ CỬA, NGHE MƯA THƠM.

Mở cửa,
Nghe mùi thơm mưa xộc vào
Chợt hiểu mưa đã đi đâu về đâu mỗi sáng.
Dường như mùa hạ vừa treo trên cánh vạc
Để hương mưa thoáng nồng nàn mùi tóc nắng em qua.

Mở cửa,
Nghe mùi thơm mưa len vào
Chợt hiểu ra mưa đã giọt nhặt giọt khoan mỗi tối
Dường như mùa thu vừa đổ đốn trên nhành họa mi vô tội
Để hương mưa thoáng mặn mòi da thịt ướt em phơi.

Mở cửa,
Nghe mùi thơm mưa tan vào
Chợt hiểu ra mưa đã mất gì được gì mỗi phút
Dường như mùa đời vừa lật trên mình loài anteater côi cút
Để hương mưa thoáng ngạt ngào môi mắt gió em sang.

                 (HÙNG NGUYỄN)