Thứ Hai, 1 tháng 6, 2020

NÚP VÀO BÀI THƠ. (Hùng Nguyễn)


            NÚP VÀO BÀI THƠ.

Khi tình yêu hiểm trở
Ta núp vào bài thơ
Gõ ngân nga vài tiếng
Gọi em về, bơ vơ.

Khi giang hồ gãy gánh
Ta núp vào bài thơ
Dấu thương ngàn năm rách
Vết sẹo xưa, hững hờ.

Khi mùa Đời vừa khép
Ta núp vào bài thơ
Đã qua thời chơi đẹp
Máu xương kia, bụi mờ.

Khi mùa Người đã mãn
Ta núp vào bài thơ
Dòng trăm năm vụt cạn
Da thịt mòn, xác xơ.

Khi mùa Tình hết nắng
Ta núp vào bài thơ
Gối hoàng hôn tĩnh lặng
Mộng người qua, tình cờ.

Khi lòng nguôi bá đạo
Ta núp vào bài thơ
Lăn tròn như quả táo
Adam buồn, ngây thơ.

Khi em buồn phát khóc
Cứ núp vào thơ ta
Cây thiên đường mẩy lộc
Nằm bên nhau, Evà !
 

                     (HÙNG NGUYỄN)
 

ĐẾN CHIÊM BAO CŨNG HẸP. (Thơ Hùng Nguyễn)


       ĐẾN CHIÊM BAO CŨNG HẸP.

Ngày buồn như lịch sử
Đêm buồn thương bể dâu
Chiêm bao ai nấy giữ
Đừng để lạc vào nhau.

Chỉ một đầu nỗi nhớ
Bên nớ đã quy hàng
Trăm năm ta trắc trở
Thắp đèn chi, dở dang.

Mây một trời hai đất
Nắng một sáng hai chiều
Tình một hư hai thật
Người một vững hai xiêu.

Lòng chiêm bao mấy rộng
Không có chỗ ta vào
Đứng nhìn người say mộng
Buồn, thở dài thiết thao.

Đêm dài như kinh thánh
Buồn chảy như thiên hà
Đèn thắp chi đỏng đảnh
Xanh mướt, buồn người ta.

Chiêm bao còn xa lạ
Mơ cũng chẳng ra hồn
Chợt hay mình bất quá
Đứng bên ngoài càn khôn.

Đến chiêm bao cũng hẹp
Có chỗ nào riêng ta?
Đếm chi từng đơn kép
Gần thì gần, mà xa...
 

                             (HÙNG NGUYỄN)
 

LỤC BÁT SÁNG. (Hùng Nguyễn)


            LỤC BÁT SÁNG.

Sáng ra đầu ngõ hứng sương
Sương đâu chẳng thấy, tịnh hương đại hồng
Chợt thương tưởng gái mật đường
Muốn thơm lại sợ phố phường bướm ong.

Sáng ra vườn nhặt cỏ khô
Cỏ đâu không thấy, tịnh bồ công anh
Chợt thương trăng cũ lòng lành
Nhuộm hoa vàng đến quên mình hết duyên.

Sáng ra cuối dốc tìm người
Người đâu không thấy, tịnh lời chim di
Chợt thương đầy cõi phân kỳ
Nửa đời đau đáu Từ Quy theo mùa.
 

                      (HÙNG NGUYỄN)
 

HẾT THỜI. (Thơ Hùng Nguyễn)


               HẾT THỜI.
 

 Cái thời trai trẻ từng lớn mật
Đánh cược với đời, chơi rất cha
Đi qua mặt trận như dạo mát
Tiếng đạn pháo gầm nhại hát ca
Chừ già ngớ ngẩn yêu tan xác
Cái ả buồn vui cũng vỡ òa
Bom rơi chưa ác bằng nước mắt
Em khóc lóc mềm đủ nát ta.

Cái thời uống rượu, đi buôn lậu
Thấy bóng công an mặt xanh lè
Đất lành đất dữ chim cũng đậu
Đáy chén mơ hồ men chở che
Chừ già sớn sác thương phải bậu
Ôm sầu trường đoản một đời ve
Phép nước luật đời ta bôn tẩu
Thua tiếng em cười mộng say ke.

Cái thời mừng thọ xưng viên ngoại
Vườn hoa đơm nụ dụ cành thơ
Con chim di trú thôi hồ hải
Về uống giọt sương hót đôi bờ
Chừ già ngã ngựa trên áo váy
Mộng chìm hơi thở gái Ngu Cơ
Một đời trăm cuộc chơi thành bại
Thất trận phen này, thơ... thất thơ.
 

                                (HÙNG NGUYỄN)

 

ĐÊM RỪNG CÓ TIẾNG VỌNG. (Thơ Hùng Nguyễn)


        ĐÊM RỪNG CÓ TIẾNG VỌNG.

Đêm rừng,
Dắt nhau mà chạy trốn
Tiếng cú kêu chi
Ta chẳng đã vô hồn
Em từ thuở ngả vai vào số phận
Chẳng đã ném đời ra khỏi dại khôn?

Đêm rừng,
Tiếng nai tát lên hồi cô quạnh
Chợt một mình
Ta phút chốc mọc nanh
Lá rơi như bàn tay khều giữa chợ
Ngó quanh ngó quất
Lòng buồn hiu ma xó ma trành.

Đêm rừng,
Dẫn em quanh co dò dẫm
Hình như bên kia tiếng suối chảy thì thầm
Ơ hay,
tóc gió va chi lên mắt lời nức nở
Đừng cầm chân ta, em ơi! Lỡ lầm.

Đêm rừng,
Rỗng tuếch hứng tiếng tim nhỏ giọt
Thương em,
Con cáo nhỏ đau đòn
Lủi thủi theo ta qua dặm trường gai táo
Trong giấc mơ ngoa thấp thoáng bóng đường mòn.

Đêm rừng,
Chỉ còn tiếng ta quát nạt
Con sói cuồng tru tréo nốt đêm hoang
Có con sông chảy bên kia bờ sống chết
Đừng khóc nữa, em ơi!
Mai trời... miên man.
 

                           (HÙNG NGUYỄN)
 

VỤN.