Thứ Tư, 8 tháng 3, 2023

BÂY GIỜ MÌNH HƯỞNG THỌ. (Thơ Hùng Nguyễn)

             BÂY GIỜ MÌNH HƯỞNG THỌ.

Ta bây giờ hưởng thọ
Em dường hết hưởng dương
Hẹn nhau rời quán trọ
Trăm năm cuối nẻo đường.

Ta bây giờ cũ rích
Em cũng cũ sơ sơ
Cứ nhìn nhau tĩnh mịch
Đêm chập chùng lý lơ.

Ta bây giờ tháng Chạp
Em giờ hăm mấy âm
Bất ngờ mưa áp thấp
Trăng nhiệt đới mù tăm.

Ta bây giờ cuối dốc
Em cũng qua nửa đèo
Chuyến xe chiều lộc cộc
Đưa nhau về hắt heo.

Ta bây giờ đông tận
Em nhuốm vàng lập thu
Sưởi đời nhau lấn cấn
Ấm đủ mùa mộng du.

Ta bây giờ cạn kiệt
Em chỉ còn lưng lưng
Vét chi nhau da diết
Mai lấy gì hồi xuân.

Ta bây giờ đuối sức
Em thở đã dập dồn
Nhìn nhau cười rấm rứt
Đứt bóng kịp gì... hôn.
 

               (HÙNG NGUYỄN)



MUỐI MẶT VỀ QUÊ. (Lục bát Hùng Nguyễn)

             MUỐI MẶT VỀ QUÊ.

Qua sông,
Ngại tiếng Bớ đò
Sợ chèo khua sớm, mẹ cò hoang mang
Bóng quê thấp thoáng tre làng
Người về cúi mặt, sương tràn xuống môi.

Qua gò,
Chạm tiếng Chìa vôi
Rùng mình che nón, sợ trôi mất lòng
Ngập ngừng thổ mộ cha ông
Người về mấy lạy, gió đồng mấy reo.

Qua thềm,
Gỡ tiếng thơ treo
Sợ ca dao nhắc dấu bèo sông xưa
Dập dềnh sóng đẩy buồm đưa
Người về rẽ tóc, nắng mưa trắng đầu.
 
                 (Hùng Nguyễn)