Thứ Năm, 23 tháng 8, 2018

THÁNG TÁM MÔNG LUNG. (Lục bát tứ tuyệt Hùng Nguyễn)

             TRÚ RÉT.
Chạm mùa, ra phố, phố tê
Tới cây trụ điện cũng lề mề run
Học đòi kiểu đất yêu giun
Em he hé bụng, ta chun vô nằm...


               XÔ.
Bốc đồng, xô nắng, nắng xiêu
Xô mưa, mưa đổ, xô chiều, chiều nghiêng
Xô người, người té, an nhiên
Xô ta, ta rụng xuống miền thị phi.

            DA NGỰA.
Ngựa xuôi châu thổ rập rình
Long mồm lở móng vượt binh đao về
Thành Nam nuốt chửng lời thề
Nắm xương tử sĩ chưa hề bọc da?


          SÂN CHÙA.
Sân chùa đã trải niết bàn
Mời em mở cổng tam quan bước vào
Trăm năm vừa chín hồng đào
Thái như khẽ tiếng Chào mào hót kinh.

       GIỌT SƯƠNG VỠ.

Trăng xa, phố lạ: bất tường
Trên lưng dế gáy giọt sương trở mình
Vít cong ngọn cỏ Vong tình
Thình lình sương vỡ, thình lình mắt cay.

 

      ĐÊM NGHE DẾ GÁY.
Ơ hay, con dế Huê Kỳ
Gáy bằng tiếng Việt thua gì dế ta
Ơ hay, ta bỗng nhớ nhà
Lập thu tiếng dế khảo tra đất cày. 


           ĐI ĐI EM.
Buông ra để em lấy chồng
Ta cười quân tử chớ lòng quặn đau
Kiếp này lấy chẳng được nhau
Làm sao đánh dấu kiếp sau tìm về?


        HẾT TUỔI.
Dừng chân kẻo cuối dốc rồi
Cơn mê bách tuế đến hồi cáo chung
Ta đi vào cõi tiệt trùng
Ít duyên lắm nợ em cùng theo không?


         BỖNG THẤY...
Đôi khi chững chạc làm người
Thấy trong mông muội sáng lời thánh kinh
Đôi khi xả láng hết mình
Thấy trong đổ vỡ bóng hình tổ tiên...

                CHĂN.
Nông dân phải biết chăn bò
Nên em phải biết hát hò dỗ anh
Mặc cho thiên hạ nói hành
Đôi ta dốc hết lòng thành chăn nhau...


        VIẾT VÀ CHƠI.
-Thưa cha,ảnh gốc giang hồ
-Con ơi,đừng lấy chi đồ bất lương.
-Má ơi,ảnh giới văn chương
-Giời ơi,ngữ đó rặt phường Sở Khanh.

          SẮC CHIỀU.
Chia em bớt nửa nắng vàng
Còn màu mắm ruốc tím hoàng hôn ta
Miễn sao bên ấy chá là
Ngăn giàn bông bí la cà bướm ong...

            SỐNG HẸP.
Sống quen đất hẹp người đông
Mai sau thoải mái nằm trong quan tài
Ngắn bề rộng, cụt bề dài
Trăm năm chật chội đầu thai cho rồi.



                           (HÙNG NGUYỄN)