cHiỀu vÀ eM.
1-
Em... Thơ mà chiều cũng... Thơ
Lòng ta mỡ nạc bên bờ ái ân
Khẻ khàng gở dãi yếm hồng
Trời gieo lạc nghiệp lên bồng đảo em.
2-
Vó câu hun hút, thôi rồi!
Chiều lên lưng ngựa đếm còi cọc xương
Đâu thời nước đại ngàn phương?
Chừ đi nước kiệu dặm trường hẩm hiu.
3-
Tội gì gây gổ với chiều
Để da thịt ấy phập phều cô đơn
Nụ người vốn sẵn tùng tơn
Nắng theo không kịp sao hờn dỗi nhau?
4-
Chiều mưa thương gánh hát rong
Đèn không đủ thắp Quan Công ngậm ngùi
Sao "phò Nhị Tẩu" về xuôi
Mưa sa tuồng tích cũng vùi chữ Trung.
5-
Ôm chiều, anh lội qua sông
Nên chiều mắc cở cứ bồng bềnh trôi
Ôm em, anh chạy lên đồi
Để em xấu hổ cứ vùi vào anh.
6-
Dọc miền biển Bắc lã lơi
Đâm lo phương ấy có người hư thân
Gió chiều lơ đễnh dạng chân
Trời ngang nhiên sóng cuốn quần em trôi.
7-
Chiều nghe em "Dạ" thật ngoan
Ta buông đời xuống đi hoang nỗi gì
Chim trời mõi rạc thiên di
Ta nâng tình dậy xuân thì với Em.
8-
Hoàng hôn chập choạng bên đoài
Lòng theo bóng vạc ra ngoài ăn sương
Chở chiều hạt nắng muôn phương
Lạc trong mưa bụi biết đường nào trong?
9-
Tìm chiều trong rẽ tóc em
Bâng khuâng thương bậu sợi mềm hoa râm
Yêu nhau cũng chỉ lầm rầm
Sao hoàng hôn cứ nhuộm nhầm đôi ta?
10-
Chiều rồi... Em có về không?
Hồi chuông sắc lạnh, tiếng chồng em kêu
Buông nhau sợ hỏng mất chiều
Lê la sợ vướng vận Kiều đa truân.
11-
Gối đầu nửa ngực liêu trai
Chiều ta ôm ấp hình hài hồ nương
Bên kia cữa hậu thiên đường
Ai treo cặp mắt vô thường trắng đen?
12-
Ê, Chiều! Đừng núp váy người
Mau ra vắt nắng để mời hoàng hôn
Kịp giờ song hỷ lâm môn
Núi sông xóa nợ, má hồng gán duyên.
__________________________________
Tím ơi!
Có người áo tím cười duyên
Hàm răng hạt bưởi biện trên bàn thờ
Nên chiều tím Huế ngẩn ngơ
Để dang dỡ mất bài thơ... nịnh đầm.
Có người áo tím khoe răng
Cháo hành Thị Nở cảm trăng Chí Phèo
Nên vườn cực tím trong veo
Khi đôi nhật nguyệt cùng treo một lần...
Có người áo tím cười tình
Vênh môi Góc Khuất bán mình mua đau
Chậm thôi, Chiều! - Ngựa, về mau!
Kẽo lục bình chảy tím màu chiều Anh...
Có người áo tím, tím rồi...
Từ em chung thủy ra ngồi vọng phu
Thu rồi... Thu nữa... lại Thu...
Tím ai không tím, tím mù đời Em...
______________________________
ôM nGưỜi MáCh ChUyỆn Cổ KiM.
Ai xưa cởi áo giữa đường
Trèo lên trên núi mười phương khóc hời
Chao ôi, đời đã nuốt lời
Chỉ còn manh áo lưng đời rách bươm...
Ai xưa vượt sóng đăng quang
Rượu say nhốt lửa ngự hàn hắt heo
Ngâm câu "Túy ngọa..." chân đèo
Ngùi ngùi bi tráng cheo leo đỉnh đời...
Ai xưa chân Phật lấm bùn
Đi qua phù sắc đến cùn hạnh nguyên
Hoàng lan nguyệt bạch vi thiền
Chim Quyên chi hót khổ miền bén hơi...
Ai xưa gánh giọt lệ tròn
Đi qua dâu bể đến mòn thiên thu
Hoa vàng thắp nụ biên khu
Vàng lưng vóc thổ phàm phu ngựa tề...
Ai xưa chết đuối mộng hồ
Hồn trăm năm cũ đội mồ tưởng nhau
Tóc thơm buộc nhánh ngàn sau
Thịt da nông nổi biết đâu gọi mời...
Ai xưa soi mặt giếng cời
Đánh rơi lòng dạ xuống nơi khuyên tròn
Chiều treo một đóa trăng non
Để Em khỏi lạc vào hoàng hôn Ta...
___________________________________
tHủ ThỈ bÊn GốI cHiỀu.
Sức đâu mang nợ đất trời
Đương không cắc cớ yêu người thất trinh
Đôi khi lòng cũng vô minh
Vườn ai quên khép ong rình bướm trêu
Đôi khi giở chứng đâm liều
Trèo qua định mệnh ngủ chiều với nhau
Trăm năm song ngoại bóng câu
Còn đâu dăm bước bạc đầu, nhé (xxx)!
Thôi thì cơm nắm gạo đùm
Dắt dìu qua hết đoạn trường hôm nay
Nhé em, tay gọn trong tay
Mắt chìm trong mắt, ăn mày tình... tang.
______________________________
mƯa Vô ThƯờNg.
Cơn mưa về cũng vô thường
Ghé ta hữu hạn một phương trời người
Xòe tay hứng giọt lệ lơi
Cầm như nước mắt xót đời lưu vong...
Hoàng lan mấy đóa lăng không
Vì chiều tri ngộ vàng lòng phố xa
Vì người say nỗi la đà
Hồn hoa uẩn khúc đến nhòa nụ xuân...
Chiều chưa khép nốt thanh tân
Thư sinh tóc úa cũng lần nẻo xưa
Lòa xòa cười nhạo trận mưa
Vô thường chưa đủ lọc lừa biển dâu...
(Hùng Nguyễn)