Thứ Sáu, 3 tháng 2, 2017

TA ĐÀNH RU TA... (Lục bát Hùng Nguyễn)


      TA ĐÀNH RU TA...

Ta đành ru ta... một ngày
Vườn xuân hoa tuyết đơm dày cành phong
Tuyết như mây vỡ trắng đồng
Tuyết như váng nhện giăng mông quạnh mùa...

Ta đành ru ta... một chiều
Co ro phố lạ dập dìu tuyết bay
Xuân còn đỏng đảnh đó đây
Muộn màng chi để lạnh vày hoàng hôn...

Ta đành ru ta... một bầu
rượu không tên tuổi ngụm đầu đã say
Đành là giọt đắng giọt cay
Rót vào viễn xứ chợt dày vò đau...

Ta đành ru ta... một thời
Mắt người biêng biếc xuân vời vợi xanh
Mùa nào khai lộc công khanh
Để nghiêng biển vá sóng lành lặn nhau...

Ta đành ru ta... một mình
Như con chim khách điêu linh lạc bầy
Tháng Giêng mây nước sum vầy
Sao lời khắc khoải nghẹn đầy trăm năm...

Ta đành ru ta... một đời
Lặng thinh hương lửa bên trời xuân đông
Biết còn sống, về quê không?
Kẻo khàn tiếng vạc bên sông chiêu hồn...


        (HÙNG NGUYỄN - Chiều mùng 7 tháng Giêng Đinh Dậu)