Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013

Thơ Hùng Nguyễn - (Trang 7)

    rƯợU ưỚt ChIềU lY bIỆt.
 Thôi rồi, về với rượu thôi
Uống cho say lã ba hồi bốn chương
Bóng người chìm cõi khói sương
Ta quờ tay - Trống - Thiên hương nhạt chiều.

Ly này, ly nữa... đìu hiu
Chiêm bao rơi vỡ giáo điều nhân gian
Thú hoang gầm xé rừng hoang
Rượu hoang như nước... tắm hoàng hôn say
Uống đi, chén cạn chén đầy
Trượng phu chi nữa, sa lầy mỹ nhân...

Trời xa níu xuống đất gần
Tấm da chiến mã, tấm thân ba đào
Uống đi, đắng rượu ngọt ngào
Mà nghe phế tích toạc vào mắt đêm
Mà nghe xiêm áo rũ mềm
Người đi mất hút trắng thềm tương tư...

Ừ, thì có lỡ say nhừ
Cũng qua một giấc vô ưu đấy mà
Ừ, thì có lỡ ngả ra
Cũng như trót nhớ xa hoa một người
Ừ, thì có lỡ tàn đời
Cũng đành chết dí bên trời mù sa...
  
_________________________________
                   

       Email Cuối Mùa.

 Nắng gãy rồi,
Tôi nổi cơn khùng lên mà bẻ đấy
"Cạch"- một tiếng-
Em nứt làm hai ba mảnh, ngon ơ
Tôi chọn một mảnh nhỏ nhất
khứa vào đầu lưỡi
Ê này,
người yêu dấu
Một phần ba em như mã vạch sọc đen...

Khi tôi cạ vào khe định mệnh
(chiếc máy đếm thời gian)
Ok,
Tuôn ra một xấp giấy nhàu
No Available
Buồn thê thãm...

Mùa Đông,
phồng nở như kẹo bông
Xốp trong miệng - teo nhanh-
Em chê tôi ít ngọt như lượng glucoza nhỏ nhít
Bởi...
Em không thể nào
Tuyệt Đối không thể nào
vớt nổi đời tôi trong một muôi váng bọt
Rót vào khuôn để dòn tan đường phổi hanh khô
Nếu buồn ý
Hãy hớp một hớp nước trà
Mà nghe lòng đắng ngọt
Ngậm...
Nhớ người.
Khi tôi không thể trở về.
Bởi,
mênh mông thế, mà...
Tấc đất dung thân tôi không có.
   
______________________________
                    

    Tản mạn,
         Đông hai đầu hành tinh.


Ta đứng giữa trời âm 10 độ
Đợi hồi chuông đổ réo - thủy chung
Đất khách làm sao thuê chuyến gió
Chở nắng về Nhà kịp Lập xuân...

Trưa nay bão tuyết rơi, dày quá
16 inch buồn... trắng mênh mông
Khói thuốc valse nhàu mây áp thấp
Nỗi nhớ gập ghềnh úa cả Đông...


Ta thương em - hiền như robot
Ngoan ngoãn khóc cười - thành...bóng Ta
Trái tim sinh học ?
Quăng remote
Nước mắt em mềm, nguội phong ba.

Ta : Đông
Mà em :
Cũng rất... Đông
Bão tuyết - Thương Người... rét Nàng Bân
Làm ơn, nổi lửa, quàng khăn ấm
Lạnh phổi - ho nhiều... Buồn..., phải không ?
 
(Ta post Mùa Đông lên blog
Boston sủi bọt
Tuyết Boston
Phải chi chốn cũ vòng tay rộng
Ta về
sám hối
...khóc tình Đông.
  
____________________________
                      

       Vâng lời Chúa dạy,
                      Anh chăm Em...


Anh có vô tình đâu, hả em ?
Cõng em từng bước lối khuya về
Canh chừng em tiểu sau bụi mía
Sợ gió đong đưa xước... phần mềm.

Anh có bao giờ làm ác đâu
Tại con kiến lửa cũng đa tình
Cắn đâu không cắn, nhè... chổ kín
Nơi ấy làm sao anh xức dầu.

Anh tắm cho em ở bến sông
Em làm ô nhiểm tận biển Đông
Tôm cá cùng anh bơi ngữa bụng
Suối lạch em - cười ngất - trống không.

Anh ru em ngủ giữa lưng đồi
Váy em trống quá chứa cả trời
Gió mùa lồng lộng, em... lồng gió
Đau bụng làm sao mộng, em ơi !

Anh rủ em lên rẫy thả diều
Áo em sứt nút - thật đáng yêu
Trắng ơi là trắng... Anh đơm lại
Run quá, diều băng đâu mất tiêu.

Anh vẫn chăn em như chăn cừu
Lông dài - Anh cạo - Đắp nhân gian
Mùa đông rồi buốt, anh ôm chặt
Em sùng sục sôi, khói lam chiều.

  -Chúa ơi,
Con không biết rõ mình bao tội
Mà Chúa ban cho một rẻ sườn
Dễ thương đến nỗi... không chịu nổi
Kiểu này... con chết chắc, Chúa ơi !...
   
_______________________________

    tÀn ĐôNg CùNg NgƯờI

Đêm mở lòng ra như thùng rác
Ta trút vào em vạn nỗi đời
Em khóc
Em cười
lên tuồng tích
Sân khấu khuya rồi ?
Buồn,
rong chơi...

Ta mở lòng ra như gió sông
Em nằm ngả ngữa đếm mênh mông
Gió ơi, cứ trắng từng đêm lạnh
Rụng tiếng em cười,
Ta trống không...

Ta xé đời nhau như xé giấy
Xếp mỏng cánh buồm như khói sương
Thả theo triều sông ra biển lớn
Thuyền nát,
Trăng tàn,
Nghiêng ngả say...

Tuyết... tuyết...
Tuyết... tuyết...
Tuyết...
và... tuyết
Trắng mắt càn khôn,
Trắng... mục đồng
Bóng em - giờ trắng-
Giờ trắng nuột
Ta buồn như... gấu đi... ngủ đông
Nằm nghe ẩm mục mùa hàn thực
Nhấm ngón tay Người
Mộng tàn đông
Ngày mai có nắng ! ? !? !?
Ngày rồi nắng
Thuyền giấy ai về ?
       ...Sóng bến sông...
   
______________________________

                 

    Nắng tháng Giêng

Đâu phải ngẫu nhiên mà sáng nay nắng ấm
Mà hôm nay xanh suốt đường ta đi
Trời mở ngõ, dắt chim Từ gặp chim Quy
Thơ mùa đầu rười rượi đầy mây với gió...

Tôi quỳ trên sân cỏ
Quét lại màu vôi cho chiếc chậu hoa
Hoa hé nụ, hương xưa chực tỏa
Ướp hồn xưa mấy độ nổi chìm
Chừ trăn trở dưới đôi vuông vải liệm
Da thịt nào vương hơi thở mùa xuân
Bùng lên hỡi,
Buổi tàn đông thân phận
Dưới mặt trời, nắng giục mưa về...

Tôi đứng lên,
Đôi chân mõi dại tê
Đường Dốc Sỏi bước về say bóng nắng
Dáng áo trắng chao chao nghiêng nón trắng
Nắng hay tôi mà đôi má em hồng ?
Cũng cái liếc xéo thổi nửa đời bay bổng
Về vùng xưa thành cổ tích đắng cay
Chân lơ ngơ dẫm bóng nát, nhíu mày
Chợt dậy nhớ áo nhàu xưa hương cũ...

Tôi vào nhà,
Anh bạn đứng cười rũ
Vệt vôi sơn trên mặt trổ Champa
Con chào mào ngỡ lạc phải vườn hoa
Chân cuống quýt làm tung bời nhánh tóc
Tôi gỡ nhẹ,
Chim vụt òa tiếng khóc
Có những trái tim son sắc đã chín muồi...

Là thế đấy,
Nắng mặt trời thiêu rụi
Sương của đêm - đông của nhật kỳ
Nên đâu phải ngẫu nhiên,
mà kỳ bí
Mặt trời lên,
Thắp lại
Nắng tháng Giêng....
   
_____________________________
             

    tÌnH cA... qUe KeM.

Tội,
Em giận,
Khóc thành mưa
Cặp môi vô lễ anh...bừa...
bãi...em.
Hết buồn,
Em hóa que kem
Khô khô,
Ướt ướt,
Mềm mềm...
phát thương.
Lần sau anh có nhiễu nhương
Kem em,
Em cứ... bớt đường,
anh... tiêu.
   
_____________________________
            

       bUồN tÌnH.

 Buồn tình xé toác không gian
Mò trong khí quyển chân Nàng giấu đâu ?
Cưỡi chiều lên gió đổi màu
Chạm đôi ngón buốt bả trầu hoàng hôn.

Buồn tình quẵng chén, buồn nôn
Tràn ra một vũng linh hồn luênh loang
Em... xanh - Tình... tím - Mộng... vàng
Mưa đâu ? dội rửa địa đàng lấm lem.

Buồn tình móc ngoặc tim em
Tham ô khoãng tối nhọ nhem cõi tình
Chăn đơn gác chốn... sập sình
Nụ hôn anh trễ... thiệt tình... ở không.
.......
                                    (HÙNG NGUYỄN)


Thơ Hùng Nguyễn - (Trang 6)


    Cô gái Miên múa hát.

Buổi trưa,
Bớc Thà tráng miệng bằng một điếu Ara
Đôi mi cong dài chơm chớp lung linh đôi mắt xám
Cô bé Khmer chiều ông anh Việt Nam
Uốn cong cườm tay điệu Lâm thôn hoang dã
Đôi mông vổng, đôi vú vồng... tá hỏa
Khóe môi vênh xoáy khoét lúm đồng tiền
Và Bớc Thà cười - răng trắng bóng xếp thẳng hàng trên cửa miệng
Mây ngẫn ngơ... mà... nắng cũng ngẫn ngơ...

Tôi với em cùng ngậm nỗi buồn viễn xứ
Quê mình, giờ, xa lắc mịt mờ xa...

Khi Bớc Thà balet trên mũi ủng Digan
Tôi nhức tim, thưong từng kiếp đời di trú
Đừng cười nữa, Bớc Thà ơi ! Tan tác
Mắt em, ơ kìa ! nhem nhuốc macara...

Em hít thật sâu, em thở một vòng tròn khói Ara
Mây thơm... mà... nắng cũng thơm ngan ngát
Boòng Duồn ơi, em sẽ hát
Não nề, da diết,  Bớc Thà say lã điệu Dù kê...

Tôi cũngmột miền quê
Đêm sông nước Phương Nam "Trăng thu dạ khúc"
Đêm tiếng vạc kêu sương gắp về biển Bắc
lời Ví Dặm ai "Người ơi, người ở đừng về..."
Đêm lóng lánh Mái nhì, Mái đẩy
Con đò xuôi vấp sóng Nam Bình Nam Ai...

Đừng hát nữa, Bớc Thà ơi ! Tội nghiệp
Ai nỡ xé lòng nhau chi nơi đất khách quê người
cần không, thứ ngôn ngữ trung gian rác rưởi ?
Hai loài chim :
Một kiếp nạn :
Thiên di
Hai con mắt ướt
Hai con mắt đỏ
Buổi trưa xứ người... lạnh ngắt... lũ Việt Miên...
  
_______________________________________
                    

      Sao Khuê rơi đậu vai gầy...
          
Thị Lộ :
   "-Chiếu gon còn chiếc cuối cùng
viền điều em trãi - anh hùng ngả lưng
Thương ai chinh chiến đã từng
Về như mãnh thú bỏ rừng nằm co..."

Ức Trai :
   "-Mười năm lửa khói dặm trường
Đầu xanh nắng gió tuyết sương mất rồi
Bình Ngô chiều xuống ngậm ngùi
Em thương - Ta gối lên đùi vong niên..."

Lệ chi viên :
   "-Bóng trăng tuyền,
Bóng trăng tuyền, Lệ Chi viên
Bài thơ chiến quốc vùi miền công khanh
Ôi ! cao xanh
Ôi ! trời xanh
Máu ta mấy hột mà tanh đời Nàng..."

Trước giờ thi hành án :
   "-Sáng mai lên Đoạn đầu đài
Sáng mai tam tộc còn ai không, Trời ?
Lộ ơi ! Ta hại em rồi
Sáng mai ai kẻ em đôi lông mày ?
Ôi ! Mây bay
Ôi ! Đời bay
Sao Khuê rụng đậu vai gầy tri âm
Còn thương ta lạnh chổ nằm
Xin em rưới giọt lệ thầm chuốc say
Say đời ngà ngật trắng tay
Về hai tay trắng ngất ngây, buồn buồn
Sáng mai heo hắt pháp trường
Cũng vui : Em hẹn... cuối đường... đợi nhau...".
  
_______________________________________________
 
          Sáng Xuân 

  
Ta gánh mùa xuân ra vườn
Té mương gãy gánh thiên đường ướt mem
Giúp ta nhặt lại, nghe em
Chừng phơi khô ráo ta đền xuân cho
Xuân ta một vốc tàn tro
Đốt từ cái thuở hết hò hẹn nhau
Từ em phủi đ. qua cầu
Từ ta lột áo lặn sâu đáy đời...
  
_______________________________


        
Chiều Xuân 

  
Gió chiều xuống tấn đi quyền
Rung cây đổ lá trãi miền xuân du
Nàng ơi, đừng tưởng ta ngu
Dốc chai rượu lững từ thu uống thừa
Tình mình ta xách muối dưa
Dư chua thiếu mặn giữa trưa khú rồi
Đành chiều ôm gió hôn đồi
Câu thơ thơm lựng dĩa mồi uống xuân...
   
________________________________


          Đêm Xuân 

  
Quán xuân trở lạnh gió đông
Một ly chia nửa, má hồng sương sa...

Ta từng bán đổ xuân ta
Như em hóa giá kiếp hoa rẻ rề
Buồn chi,giun dế xàng xê
Ngũ âm vạn tuế cũng về tay không...

Cám ơn một thoáng xuân đông
Một đôi môi ấm em không... tính tiền.
   
______________________________
                               

       bÊn VạCh ThIêN tHu.

Đào hoa mà chi ?
Hào hoa mà chi ?
Tài hoa mà chi ?
Cũng về cát bụi, cũng đi phong thần
Ráng chiều hâm hấp phù vân
Một ly cổ tích nhín phần mai sau
Em này,
Ta sợ... thiên thu
Không ai thèm tiễn, qua cầu buồn hiu
Khi đói yêu ?
Khi khát yêu ?
Khi thèm yêu ?
Một tim no máu đâu nhiều, phải không ?

Thì thôi, ta cứ trắng đồng
Giữa mùa gió lộng, giữa Đông đông người
Thì thôi, ta cứ nhoẻn cười
Nắm tay người ấy... sông đời... chèo đi.
  
_________________________________________

           
      ...một cảm giác như anh chỉ là ảo vọng, như cơn sương mù thoáng qua con phố đời em, rồi những đêm khuya về, những sáng vắng lặng, phố heo may khe khẽ, dường như nhớ 1 người, bàng bạc mà hanh hao, nồng nàn mà lặng lẽ... rồi hai cuộc đời biết là mãi mãi đi về hai hướng, bất chợt thấy lòng thêm chút buồn man mác, thêm chút tiếc nuối, thêm một chút vu vơ...
                                                                                                                                                           (HOABANGLANG)
              Đông Ca. 

  
Và em không biết gì? Mùa đông rớt quanh tôi
Một thênh thang lạnh. Một nỗi buồn không đâu
Em xa xăm quá đến ngàn trùng cách trở
Giọt mưa đi về phố biển sóng xô nhau...

Và em không biết gì? Tình tôi rất ngu ngơ
Một vô tư lạnh. Một buổi chiều không nhau
Em đi đâu mất? dấu hài ngày hối hả
Gọi nhau phone buồn - tiếng thở gió không màu...

Và em không biết gì? Mùa đông chết co ro
Một mênh mông lạnh. Một chút tình cho nhau
Em trăm năm khuất - biết gì người vất vã
Gọi em, vô tình, phím đỏ khóa, quên nhau...

(Thì thôi, thương nhớ chôn vào cổ tháp
Thì thôi, hờn dỗi gieo về biển xa
Sóng cất tình ca ru về phố vắng
Mặc ta với người, hun hút lối về nhau...)
  
________________________________________
                      

         Bài Kinh cầu phụ lục.

Nhiều khi,
Tôi như chàng linh mục trẻ - giả đò lãnh cãm -
Vuốt nhánh tóc em đen
Ngắt bờ má em hồng
Lúc ấy,
Em ngún nguẩy - như con chiên ngoan bé bỏng
lạc bầy đàn đứng ngơ ngác bên gã chăn dắt vô tâm
Sao mà em ngu thế ?
Không biết nhìn vào mắt tôi : Chết mê chết đắm
Không biết nhìn vào môi tôi : Mấp máy ngàn yêu thương
Không biết thấy tôi : Thẩn thờ ngơ ngơ như thạch tượng
Không biết nghe trái tim tôi : Say sóng dập dềnh
Nếu em không biết thật,
Em là thứ đồ ngốc nghếch
Nếu em giả vờ ngốc
Em thật ác hơn Đức Chúa Trời
(Lão khi say thường chơi ẩu)
Nắn chi thêm nàng Eva tươi rói
Để gã Adong khờ nghe khũng hoãng từng tối địa đàng...
  
________________________________________
 

                ĐỂ LẠI

Mai đi để lại cho Người
Một ca dao khuyết, một đời dỡ dang
Ai rỡ ràng ? Ai lỡ làng ?
Cũng đành kiếp phận tào khang dật dờ
Không là thơ đành là mơ
Nồng chăn ấm gối, ầu ơ ! ru tình
Ví dầu cầugập ghềnh
Thương nhau đành chịu mông mênh đá mòn...

Mai đi để lại cho con
Một tim khô héo, một hồn thơ ngây
Cha ngày say, cha tối say
Bài thơ sũng ướt lưu đày trăm năm
Nắng mưa lót ổ con nằm
Lá khô đời lá, xanh mầm đời con
Lỡ đất vuông - lỡ trời tròn
Cha gom mơ mộng cho con gối đầu...

Mai đi để lại mai sau
Một vui đứt đoạn, một sầu lê thê
Thương thân suốt cõi đi về
Nửa say, nửa tĩnh... chưa hề nửa quên
Rằng Yêu là để đáp đền
Rằng Thương là để hết tình riêng tư...

Mai đi tay trắng tạ từ
Chào trần gian vắng, tới hư không... Buồn.
  
_________________________________

           Xâm thực

Chiêm bao xâm thực cơn mê
Tiếng cười tiếng khóc đi về vẵng xa
Dạ hành áo xống du ca
Bóng người xâm thực đời ta khuyết dần.
  
_________________________________

           Không đề 

  
Đừng để lại tôi một mình
(Trời còn không nỡ dứt tình nhân gian)
Tôi yêu loạn lạc to gan
Mai người tiêu thổ sang ngang,... tôi sầng.
  
___________________________________

        Đãi vàng 

  
Người ta đãi cát tìm vàng
Còn tôi đãi mộng tìm bàn tay xưa
Người ta đồng hạn cầu mưa
Tôi cầu tới chết cũng chưa gặp người.
  
_______________________________

            Viếng thăm 


Đừng tưởng tôi vì tiếc em
Dưng chân phiêu bạt nghe thèm hương xưa
Lạy trời chiều xuống đổ mưa
Tôi rong phố cụt viếng trưa đời nàng.
  
_________________________________
                                      

              Trầm tích.

Như triệu năm
Nham thạch trầm tích trong lòng biển cả
những dị hình bonsai cổ quái quỷ ma
Tôi đi chưa hết trăm năm
Niềm đau trầm tích trong tôi : hoang dã
Hạnh phúc đớn hèn còn sót lại
sau một mùa ngổ nghịch xúc tác thăng hoa...

Hãy trầm tích trong tôi
năm mươi năm đầy đặn
Từng giấc mơ
Từng ngày tháng lăng xăng
Tận cùng cuộc sống
Tột cùng vị đắng
Vĩnh hằng chăng ?
Đừng , em ơi !
dù đêm ngập hoa đăng...

Xin hãy để thời gian trầm tích
trong đáy tim tôi :
Oan nghiệt
Nửa cuộc đời chờ đợi nửa cơ duyên
Tôi đã cho
Tôi đã nhận
Tôi bạo liệt
Yêu hết mình
(mà hờn dỗi rất... vô biên)...

Ngàn năm sau ,
Ai khai quật trầm tích trong tôi
Nhặt một trái tim hóa thạch
còn nóng hôi hổi
Thuở hồng hoang
từng tặng đời một thời nông nổi
Chỉ giữ riêng cho mình một nhúm lửa :
Biết Yêu...
  
______________________________
                              

       Vĩnh Biệt Hành.

       -"Đời vốn say nên rượu vào chợt tỉnh
                Tình vốn buồn nên em vắng chợt vui...".

Men ru ta hào khí lên đầu núi
Chiều cạn chung nghe nỗi nhớ mông lung
Một chút khói vàng mờ thiên lũng
Gã thư sinh rũ áo mộng kiếm cung
Chào chia phôi,
Chén ly bôi nghèo túng
Bước giang hồ sóng nước bạc tình xưa
Đông-Thu-Xuân-Hạ :
Tiết nắng mưa
Lênh đênh trôi nổi cho vừa kiếp hoang
Chưa kịp chán đời, đời đã chán
Chưa dịp xa người, người đã xa
Phỉnh mình : ngữa mặt : Đ.m. - rồi cười ha hả
Cười nghẹn ngang - Nước mắt mặn, lưng tròng
Ảo vọng,
Ô hô !
Một thời ảo mộng
Đổi một đời : Vĩnh biệt, Tóc Hung ơi !
  
_______________________________________

      rƯợU ôM

Rượu không sưởi nổi chiều buốt giá
Chợt thèm quay quắt thân người xa
Tay em hẳn ấm như lòng dạ ?
Ôm chặt nồng nàn hoàng hôn ta.

Sông lạnh chiều nay cũng Dịch Hà
Ta chưa đến nỗi kẽ Kinh Kha
Em ôm ta chặt niềm hoang dã
Chuyến tàu miên viễn, đâu sân ga ?

Mấy biển ? Mấy trời ? Xa rất xa
Bao năm ? Bao dặm ? biệt quan hà
Chiều say hư ảo - chiều hiểm họa
Ta nhớ Người, Ngườinhớ ta ?

Ta nhớ em, rồi ta thương ta
Mây ngàn vô hướng trắng quê nhà
Muốn khóc - Nén lòng - Cười ha hả
Em biết - Chia buồn - Ôm chặt ta.

Vàng đời lớp lớp theo mùa lá
Rụng kín bình nghiêng ngụm nốc khà
Thêm bao nhiêu chén chiều vương giã
Em giận - Cũng đành - Thương người xa.

Rượu sao đủ ấm miền xa lạ ?
Làm sao hồi sắc vạn tàn hoa ?
Thôi cứ lầm lì như sỏi đá
Say khướt đợi người ôm chặt ta.

Một ngụm cuối cùng thôi em ạ !
Đủ chuốc chiêm bao cuộc mặn mà
Gió dắt em về chân rẽ lá
Vòng tay trần - Mở - Ôm chặt ta.
  
___________________________________

              Hoạn Thư đáng yêu

  
 
Bố ai mà biết Hoạn Thư ghen chỉ là ghen lấy lệ
Nên mỗi lần em "phát sóng" anh cứ đòi cuốn gói ra về
Đến chừng em níu lại, cười hì hì mắng yêu :
                                             -Sao mà anh ngốc thế?
Anh mới hay mình cũng hơi chút chút... u mê.
  
____________________________________________

             xOnG. 

                 (Đốt gởi Phó thơ LÊ THIỆN NGÂN)

Ta theo ngươi đi,
Không,
Ta đưa ngươi
Một sáng an lành - con đường dằn xóc
Ngươi về nằm gối đầu lên bụng núi
Biếtấm êm như bụng vợ không ?

Ngươi tan trong gió, ngươi bay theo nắng
Ngươi lụn dần rồi bốc khói như sương
Còn trong nhau một phù yên xa vắng
Đời rồi quên theo sớm tối vô thường ? ! ? !

Ở nơi ấy, chắc Thơ không biên tập
Ngươi cứ viết đi cho cạn tim ngươi
Dẫu không phủ đầu ca nhi thướng tưới*
Cũng ấm một lòng vội vã trăm năm*.

(Ba năm kết làm bạn thơ bạn nhậu
Ta với ngươi đem phần thiếu tặng nhau
Khi say, ngươi cười như nhà hiền triết
Đọc thơ ta, ngươi dè dặt lắc đầu
Khi ta say, ta nhe răng cười đểu
Nghe thơ ngươi, ta nhạo báng bể dâu
Ngươisáng đồng,bầy cò trắng
Bay vào đêm ta bạc sóng cỏ lau...)

Xuân chưa tàn, ngươi đã vội ra đi
Biết hạ này ta cùng ai chia nắng ?
Tiệc mỗi chiều vắng một người chia đắng
Rượu hoàng hôn bằng hữu bẳng người đi.

Ta yêu giùm ngươi "thứ đồ dỡm dỡm"
Đời thiệt thà, ngươi chưa kịp dùng tươi
Đêm ta uống, ta say, ta nghịch ngợm
Ta đốt đêm này thành vàng mã gởi ngươi.

Đành thế thôi,
Hãy cứ nằm yên đấy
Hồn trăm năm một nửa gối thụy miên
Mươi câu thơ lẻ đắng lòng tạm biệt
Chào nhau thôi,
Người đi tìm tháng Giêng*.

                (HÙNG...Saigon tháng 4-2008)

*thơ LÊ THIỆN NGÂN
  
____________________________________________ 



       Phố !                               
         Những chiều khôngem.


Phố! Những chiều khôngem
Ván cờ tàn chông chênh từng con chốt
Ta thương ta suốt một đời dại dột
Theo bắt bóng người heo hút ngả vào đêm...

Phố! Những chiều khôngem
Cơn mưa lữ hành vô âm vô ảnh
Café vỉa hè long tong đen sánh
Ta cười ta: yêu cũng lem nhem...

Phố! Những chiều khôngem
Rượu ngã tư - mênh mông - không tri kỷ
Ta chuốc ta từng mỗi ly từng mỗi xị
Tiền thối quăn queo: một cõi say mèm...

Phố! Những chiều khôngem
Hoa sữa chưa tàn đã vội rơi lả tả
Biết lấy gì buôn hương đêm trở dạ
Thôi đành tìm em, ta tìm em...

Phố! Những chiều khôngem
Biết không thểem, thế mà... ta cứ đợi
Thứ đớn đau gió mùa phất phới
Vỡ hoàng hôn tím tái vãi trắng thềm...

Phố! Những chiều khôngem
Ta còn ta, ... muốn khóc !?!?!?
Tay liêu trai ai chìa đêm mời mọc
Ta mất ta thật rồi, còn mỗi nỗi... nhớ Em.
  
_________________________________
                          

         Điều Ước thứ Ba

Tử thần gõ cửa, em ơi ! Nằm xuống
Cho tôi tựa đầu lên gối thiên thu
Trắng ngực thơm tho - đất trời ru ngủ
Nhịp phập phồng - dỗ suốt chuyến đi... luôn.
  
________________________________

      Qua sông Nại 

  
Ta đi đây, mang nỗi buồn súi sẩm
Ngướ cứ về, theo tiếng khóc giao ban
C'est la Mort - quán Nại Hà ế ẩm
Xư Chúc về, quên mất xứ tham quan.
  
_____________________________

          Chúc Rượu 

  
Đằng nào rồi cũng cuối cùng
Mời nhau chén rượu lâm chung cho rồi
Chúc Đời đủ lứa đủ đôi
Chúc Ta thẳng chốn xa xôi... ngậm cười.
  ____________________________

      Dấu Hỏi lặng 

  
Mai vào lò thiêu ? Mai ra huyệt mộ ?
Một nhúm tro tàn ? Một nắm xương khô ?
Sa mạc Đời khụy chân mơ ốc đảo
Còn bao xa ? Hay cũng chỉ hư vô ?
  
_____________________________


          Di ngôn. 

  
Rồi cũng tới lúc tay xuôi mắt nhắm
Ta trả lại em quả cấm thiên đường
Khi chân dung đi dẫn đầu đám rước
Em đội giùm ta món nợ... trăm năm.
  
________________________________
               

      Này em, nắng chết...

o- Nắng đã chết ?
Này em, nắng chết
Hoàng hôn ơi !
Rắc vàng mã đi thôi.
Chân em về đổ bóng chiều xộc xệch
Ta say rồi,
Khúc hát dở, khô môi.

o-  Nắng đã chết ?
Này em, nắng chết
Ngày hành hương về mặt dưới hành tinh.
Trận tình yểu,
mình chưa vào chung kết ?
Ta thua non,
Đắng giọng, rượu bội tình.

o-  Nắng đã chết ?
Này em, nắng chết
Mặt trời đau - hấp hối - trấn an Ngày.
Con trăng chiều giả đò lơ đễnh
Ta dằn lòng,
Nuốt nhân nghĩa, nồng cay.

o-  Nắng đã chết ?
này em, nắng chết
Xóm nhỏ buồn,
Đổ lửa - cháy điếu văn
Thôi yên nghỉ đi,
chút sắc màu mỏi mệt
Thiên thu nào chẵng đến tự... trăm năm.
  
_________________________________
                       

    áO lỤa Em VàNg Bồ CôNg AnH

1-
(Đừng nhắc chi nhau lá vàng rồi
Kẻo ta rụng mất giọt ly bôi
Thương chiều mấy nỗi mây rơm cháy
Gió ngọn Bồ công anh vỡ đôi...)

2-
Ngàn dặm quan san,
Ngàn dặm quan san
Sao gánh nổi phế tàn trên đường luân lạc
Một đầu cổ thi rong bạc
Một đầu Em cũ rêu xanh
Ta đành quỵ giữa thu chiều vàng nắng.
Vườn Bồ công anh câm lặng
Rừng Bồ công anh nín thinh
Vọng trống xưa, ai giục ta xung trận
Mà nỡ chiều nay nghẹn ngào,
giữa cuộc,
ba hồi chiêng vỡ thúc thu quân.
Trời ơi ! nữa đời xuân xanh tổn thất
Em mình ơi !
Giòng sông mình ơi !
Ký ức giấu biệt nơi nào để gõ cửa,Vừng ơi !?

3-
Ta bổ ngữa lên mênh mông thu rờm rợp
Lá muốn nhuốm vàng cho kịp nhuộm sắc Bồ công anh
Áo ai hoàng yến thếp vàng lên bậc đá
Hóa thạch Em kim nhũ nửa chiều xa
Mùa thu ta,
mùa thu ta trôi dạt
Bềnh bồng đời trên miền vàng lụa người dưng...

4-
Gối giấc mộng say lên áo vàng khép vạt
No nê chưa, ly khách mịt mùng xa ?
Nửa giấc đời tan, nửa chiều thon thả
Em trở mình mùa thu ta dỡ dang...

5-
Cánh đồng Bồ công anh rực rỡ
Tháng Tám ta nằm ngậm cỏ thinh không
Cứ vàng đi cho chiều nay mông quạnh
Vắng rượu đâm buồn đổ nhớ loanh quanh
À ơi...viễn xứ - ta viễn khách
Như cuống lá mòn rơi tiếc cội nguồn xưa...

6-
Ngàn dặm quan san,
Ngàn dặm quan san
Mùa thu ta dưng ngát lụa áo Em vàng
Nghe gió sóng Bồ công anh nhan sắc
Đường xa,
Đường xa
Em trải vạt áo vàng, ru ta ngủ,
                                       ...Phải không ?
  
_________________________________
                       

       Bùng -Tắt

Nằm co liếm vết thương đời
Da non liền sẹo thương người rưng rưng
Mắt ai như bão lửa rừng
Bùng lên, vội tắt - dững dưng, sao trời ?
  
_____________________________

   Thuyền không về bến

Một con thuyền rách trôi trôi mãi
Tìm bến bình yên để neo đời
Hoa đèn người thắp vui lễ hội
Lặng lẽ chèo về đảo sơ khai !?!?
  
________________________________


   Album trên blog

Này môi, này mắt, này người
Vô tri mà cất tiếng cười nhạo ta
Đăm đăm vượt bóng quan hà
Nhìn đau con mắt - thịt da vỡ òa.
  
_____________________________


    Ngược đời

Lẽ đời xuôi rót như con nước
Ai cũng tương tư mới thất tình
Ông trời tai ác lôi ta ngược
Thất tình cho đã mới tương tư...
  
_______________________________


         Người ?

Vặt lông trơn nhẵn con gà
Hai chân nghiêm nghỉ biến ra con... Người
Hôm qua tôi đi chợ Đời
Mà quên gian dối - Trời ơi ! mất Người...
   
___________________________________
            

      Xưng tội nửa đêm.

Chúa ơi,
xin đừng bắt đóng đinh Nàng lên cây thập giá
Tội lỗi này chỉ mỗi mình con gây ra
Con đốn rụng người bằng ngọt ngào trái cấm
Nàng ngu ngơ cắn phải miếng chát ngầm
Say tình liêu xiêu,
hai đứa té vào vực thẳm
Đau mà cười, phủi bụi áo cho nhau.
Chia cô đơn giữa loài người xa lạ
Loay hoay làm sụp đổ góc đền thiêng ?...

Chúa ơi,
xin đừng bắt Nàng vào hỏa ngục
Con đã thiêu chết Nàng bằng lửa cháy tim con
Trong tay con - người đàn bà vô phúc
Tan chảy đời như ngọn nến hắt hiu
Nàng nhẹ dạ bước vào địa đàng tủi nhục
 con mắt đời nào dung thứ nỗi Loạn lạc Yêu ?
Hai đứa dại dột - ngủ quên mùa hoa chúc
Cười trong mơ, đá đổ gánh luân thường ?...

Chạy đi Em,
Về phía mặt trời ngái ngủ
Một mình anh chịu tội đủ rồi.
sá gì chút đớn đau đánh đổi
Anh được Em rồi,chết cũng đáng đời thôi.

Chạy đi Em,
Mau lên,
Trời sắp sáng
Kẻo loài người ganh tỵ cười xuýt xoa...

Hãy về đi - như con cá về biển cả
nhớ nhau thì từng chiều hóa sóng...
                                                khóc bờ xa.
                                                     Nhé Em !
  
___________________________________
                                 

   Gởi Em
   Buổi sáng -Thu - Lá - và Tiếng Chim.


...vài con Sẻ mổ gì trên máng xối
Mà nhịp rung như tim gõ bụp bùm ?
Ly Nescafé nóng, chua chua mỗi ngụm
Khói Dunhill lập thể dáng người... xưa.
Bải đậu xe, chim rúc rích cợt đùa
Tiếng chim khóc,
tiếng chim cười,
...Thu... chết.
Lá chín trên cây - ửng vàng - đặc sệt
Thu tôi vàng chưa biết rụng về đâu ?

Hay về cổ tích - Thoáng yêu mà... dấu
Gởi Lá và Chim lên Thu ảo phù yên...  
  
__________________________________
           

  Chiều bản xứ ? Đã thèm

Sao lại thèm một chiều xứ mình đến thế ?
Hai ba thằng  rượu đế uống tan hoang
Nhớ con bạn- Ôm nhầm lưng con chủ quán
Rượu hay ta mà đôi má bỗng đỏ bừng ?

Sao lại thèm một chiều xứ mình đến thế ?
Đón em về tan sở, phố giung giăng
Chiều vỡ chợ - wave rêu vui chân nhấp thắng
Em mềm mềm mà lưng anh bỗng nhói đau.

Sao lại thèm một chiều xứ mình đến thế ?
Bài thơ ngâm bi tráng - Núi ngẩn ngơ
Và giọng hát ai cưỡi buồm trên sông réo nợ
Nắng hay Người mà bỗng lá khóc, buồn ơi !

Sao lại thèm một chiều xứ mình đến thế ?
Sóng cồn cào ốm nghén gió mùa Nam
Cuốn con Ốc Mượn Hồn, thương đời gởi tạm
Về đâu ? Ta bỗng tội nghiệp mình, rưng rưng.

Sao lại thèm một chiều xứ mình đến thế ?
Rẻo trăng non như bấc lụn khô dầu
E dè thắp hoàng hôn màu vỏ đậu
Hồng da thịt em, ừ, như ăn nắng, hẩm... gây mê.

Sao lại thèm một chiều xứ mình đến thế ?
  
______________________________________
                  
   hỎi LạI pHố XưA.

Phố mình bây giờ còn Mùi không em ?
Ai sẽ trám miệng em bằng nụ hôn Vitab ?
Lưng áo emcòn lấm rêu cổ tháp ?
Tượng Sivacòn cười giả bộ ngó lơ ?

Phố mình bây giờ còn Tình không em ?
Ai sẽ dắt em lang thang mùa lũ lụt ?
Nướccòn dâng để em khoanh tay che ngực ?
Ngọn gió mai dongcòn nhắc nhở : Ôm nhau đi ?

Phố mình bây giờ còn Ngọt không em ?
Ai sẽ rót hai chung rồi một mình nốc cạn ?
Hớp cam vắtcòn ướt môi em ngất ngát ?
Mắt emcòn không nhắp rượu mà say ?

Phố mình bây giờ còn Mê không em ?
Ai sẽ hong khô em nửa đời nhan sắc ?
Dáng trăng phù thủycòn nghiêng nửa mặt ?
Đêm mịt mờcòn che chở giấc man di ?

Phố mình bây giờ còn Sốt không em ?
Ai sẽ tỉnh queo mò tìm em trong vực tối ?
Anh đi rồi - lửa rơm còn ai khum thổi ?
Anh đi rồi - chắc gì em đợi nổi thiên thu ?
   
___________________________________
                      

      Thơ buồn trên blog.

Một bài thơ buồn em post lên blog
Không tặng ai,
Không về địa chỉ riêng ai.
Một trăm gã mê thơ tranh nhau cười khóc
Tôi ?
Tôi !
Em đang tay đốt cháy mấy đền đài...

Một bài thơ buồn em trút Em vào đó
Một xác một hồn chay mặn mụ mê
Cám ơn em,
Ta loạn lạc mùa hành lễ
Câu thơ véo nhói lòng
Đành gục xuống co ro...

Một bài thơ buồn em...
dường như...
dường như... em khóc
Ta biết rồi :
Em chấp chới oan khiên
Lẻ một gã - lêu têu như bọt biển
Trôi về em,
mà sóng...
mà sóng... cứ triền miên.
......
  
________________________________
            

      Gọi Thu Nhiệt Đới

Nhớ.
Buồn.
Như trái chín cây
Rụng nghe cái "bộp"
đến xây xát Chiều.
Mùa thu - xứ lạnh - đìu hiu
Không say thì sợ đổ liều sinh hư.
Lỡ say, thì sợ ngất ngư
Đi về Người giận, nát nhừ đời nhau.
Thôi thì,
Bốn ngụm tám câu
Gọi Thu Nhiệt Đới...
gật đầu,
nắng...
chia.
  
________________________ 

                 
   cHỉ MộT cHúT tHôI, eM.                                                                              

Emthể yêu tôi một chút được không ?
Như rẻo vải vụn vá mảnh đời tôi bục rách
Như ngọn lửa que diêm leo heo mùa gió lạnh
Khi tôi ngồi cười nhạo báng chiếc bóng mình buồn say.

Emthể yêu tôi một chút được không ?
Như để rụng một sợi lông mày trên đôi mắt đẹp
Như văng một hạt nước miếng ngọt ngào Lip On Lip
Khi tôi ngẫn ngơ tình chú tiểu lạc lầu xanh.

Tôithể yêu Em một chút được không ?
Như tên trộm vặt lẻn vào kho châu báu
Như nhà thơ hạng bét giở trò Em Yêu Dấu
Khi Em nằm cười mai mỉa nỗi buồn bờ mông.

Tôithể yêu Em một chút được không ?
Như con lạc đà lặc lè về ốc đảo
Như mảnh giấy rơm căng buồm đi qua bão
Khi Em rùng mình lõa thể sớm mùa đông.

Tathể yêu nhau một chút được không ?
Như hai cực nam châm tìm nhau tội nghiệp
Như hai đứa trẻ ngu ngơ phát khiếp
Viên kẹo tình bé nhỏ - cùng liếm mép... nhường nhau.
  
________________________________________
                       

      Tãn mạn Con Mắt.

-"Thời trai trẻ mê chơi táo bạo
Lội suối băng ngàn - dan díu binh đao
Tội con bạn học - chịu buồn mãn kiếp
Nằm với chồng mà cứ nhớ gã đi đêm
Tội hai con mắt-xanh biển biếc
Khóc thét mười năm cũng bạc màu..."

Một tiếng ầm vang - đỉnh đầu tê ngắt
Máu chảy thành giòng lủng khuyết tam tinh
Cũng may, mảnh đạn khôngmắt
Nên ta mới còn cặp mắt để ngó Em...

Chợt đau bỏng rát bên ngực phải
Bụm chặt mà nghe máu cười gằn
Cũng may, mảnh đạn khôngmắt
Nên trái tim còn nguyên vẹn để yêu Em...

Đứng lên, khụy xuống - Ôi, cà nhắc
Lại vỡ một vùng nâu đỏ máu tanh
Cũng may, mảnh đạn khôngmắt
Giờ mới ngon lành cuống quýt đuổi theo Em...

...Đừng hù dọa anh : Trời caomắt
Ông ấy không mù lòa cũng kéo cườm mây
Xách Em làm mồi - nhử anh sập bẩy
thua luôn,
Thua sạch vốn hoàn lương...

  
___________________________________
             

     Liêu Trai dị bản
 

                   (R. bắt đầu theo những bước thơ)
                                                     
Khói sương...
Hun hút... khói sương
Ta - Em, hai đứa hoang đường liêu trai
Mắt ai ? Môi ai ? Tình ai ?
Mịt mùng Hồ mộng vụt say bàng hoàng
Em trôi trên Giòng Sông Vàng
Nửa chìm nửa nổi địa đàng xôn xao
Ru ta từng nhịp ba đào
Sóng nhàu gió nát vỗ vào đời nhau
Em về đâu ?
Ta về đâu ?
Đêm nay hồn phách gục đầu say sưa
Chén tình - Ta uống xế trưa
Nếm Em say rũ giọt mưa thiên hà
Ta -Em, bóng quế hồn ma
Lướt trên keyboard vỡ òa đêm trôi...

Này tình,
Này mắt,
Này môi,
Một trăm năm nữa ai ngồi cố tri ?
Còn chăng giấy mỏng sữ thi
Thương đôi hồn lạc... diệu kỳ... liêu trai.
  
________________________________
   

      kInH đỊa ĐàNg.

I- 

Sắc sắc không không
Yêu yêu hận hận
Ba hồi chuông mỏ gõ tụng tình duyên
Con thuyền Bát nhã chở sầu về đâu ?
Chuyến luân hồi chưa trắng nổi mái đầu
Nhan sắc đảo điên - ít sát na nghiệp báo
Lởm chởm gối thiền,
liêu xiêu nhiên hạo
Lật kinh thư khuyên đỏ nét tình nhân.

Ba chén càn khôn rót vào nơi không trời không đất
Một ngọ trai buồn say khướt tiểu sa di
Em đâu hay - Ta kiết già từng chiều - xứ Mỹ
Nhớ em như Lỗ Trí Thâm nhớ thịt cầy.
Thương thay ! vi diệu ba ngàn thế giới
Cũng không bằng chữ "Nhớ" đậu email.
Ta yêu thương em, lập lờ trò chơi Chặt hẻo
Qua... qua... -Ta luôn mồm ngứa miệng cho qua
Cứ kệ mẹ, âm thầm như sỏi đá
Vô thường, vô thường - Ta ngả bài ăn thua.

Làm sao nghe thấu một vọng Đại đồng chung
Đến vỡ cơn say...
Vỡ ta từng miếng vụn
Miếng nào cho em, miếng nào ta giữ
Nam mô chiều,
...Bồ tát cởi cà sa...


II-
Kinh Hê-bơ-rơ 13:5 chép rằng:
-"Ta sẽ chẵng lìa người, chẵng bỏ người đâu."
Ta tự nguyện yêu thương em một đời như thế
Chúa lặng thinh,
Chúa bỏ ta đi mất
(Hay ông ấy cũng dại dột đem lòng yêu em ?)

Chiều Chúa nhật nào ta cũng dúi đầu vào thánh lễ
Ngôi giáo đường Alliance Church bé nhỏ mà thênh thang
Ta chỉ thấy lưng tóc em óng ã bay bay
Và con đường Ashmont trăm hoa ngàn bướm.
Địa đàng chiều chơm chớm
Tiếng cười ai xưa ngắt quãng hồi chuông...

Kinh Cô-rinh-tô 13:7,8a chép rằng :
-"Tình yêu thương hay dung thứ mọi sự, tin mọi sự, trông cậy mọi sự, nén chịu mọi sự. Tình yêu thương chẵng hề hư mất bao giờ".
 Mang định mệnh của chàng khờ Giô-sép
Ta từng đêm trong ảo vọng khải huyền
Trên mặt đất còn bao nhiêu Maria nóng bỏng
Ta làm sao an bằng trong ý Chúa cuồng ngông ?

Cây thập giá bỏ không.
Thôi rồi ! Ta đành gánh lấy
Thất thểu lê về phía em (nơi vắng bóng mặt trời)
Cốc rượu thánh làm sao mềm đời nỗi
Thì, em ơi !
Dốc sạch sành sanh chiều nhớ vỡ òa.
Trơ đáy chai Rhum Jamaicas...
               thấp thoáng bóng ai bay lượn...

  
________________________________

    Chiều buông một tiếng
                               thở dài.

 Mệt mỏi lắm rồi, Trái tim
Nhịp đời rã rượi chạy tìm người xa
Hồn mây bóng gió quan hà
Người trong  sương ảo mù lòa câu thơ
Ta nằm khoanh cuộn giấc mơ
Gối tay em mảnh như tờ cổ thi...

Mệt mỏi lắm rồi, Cuồng si
Mõng manh tháng Tám thiên di khuất mùa
Em như sợi lạt cợt đùa
Nhốt ta chặt cứng ếm bùa Như lai
Trăm năm, từng trăm năm, dài
Ta cười, ta đợi bóng người cà sa...

Mệt mỏi lắm rồi, Vết ta
Chạm lên thạch sử phù hoa dỗi hờn
Em bây giờ, cũng lơn ngơn
Phương ta, lục bục như đờn thiếu dây
Ru em vụng tối hao gầy
Chiêm bao bạc trắng xóa ngày chênh vênh...

Mệt mỏi lắm rồi, Tuổi tên
Chiều không bỏ dấu ta đền ơn em
Ơn em độc túy say mèm
Thả rơi một khuyết trái tim tật nguyền...

Mệt mỏi lắm rồi,  Ơi duyên
Chiều bao lá đổ, bão miền Lãng Quên...

  
___________________________________
                     

         Tôi ư ?

Anh gì đó ơi !
Làm ơn nói cho tôi biết tôi là ai đi
Mà tay chén chuyên gia chuốc chiều nay lẫy bẫy
Đường thì xa - Biển thì rộng, mất dạy
Ừ, anh chịu khó rước ít chén giùm tôi.

Chị gì đó ơi !
Làm ơn nói cho tôi biết tôi là ai đi
Mà lơ ngơ trong mê cung mờ mịt
Ma trận - Ma trận, nhọc nhằn chân tôi con nít
Ừ, chị làm ơn cài hột nút áo trên ngực chị giùm tôi.

Bạn gì đó ơi !
Làm ơn nói cho tôi biết tôi là ai đi
Mà không quê hương, mà không quốc tịch
Đất thì trống - Trời thì không, mờ mịt
Ừ, bạnthương tình thắp cho ngọn nến leo reo.

Em của tôi ơi !
Làm ơn nói cho tôi biết tôi là ai đi
Mà buồn ngủ giữa cuộc đời buồn thức
Ảo ảnh - Ảo mộng - Ảo vọng, trời ơi ! dững dừng dưng
Ừ, em như mẹ nhé, vỗ về khi tôi buồn khóc.

Tôi ơi !
Làm ơn nói cho tôi biết tôi là ai đi
Mà rượu cháy, vỡ tung, tòe loe... như xác pháo.

  
_______________________________________
               

    Một mình, Chiều...
 
Không cốc không ly ngữa đầu dốc rượu
Chợt tim ấm lên, chợt lòng nhẹ hơn
Chiều vô chủ chợt bốn mùa tề tựu
Một mình cười - sạch sẽ nỗi cô đơn.

  
________________________________

          Giờ G.

 
Giờ G. đến, ta vén đêm, lén ngó
Nhịp tim rung vang mỗi bước em về
Rồi em qua - trăng tàn theo lưng gió
Biết đời này còn được mấy giờ G. ?

  
________________________________

       Tia X.

 
Bóng cầu vồng qua chùm quang tuyến X.
Ta đọc em từng mỗi ly hình hài
Không cổ tích dẫu chúng mình cũ rích
Vết nhục hình zíc zắc nếp sần chai...

   
________________________________

         Không còn


Cho hết cả rồi - còn gì để mất
Vác xác đi về, ngày tháng nhặt khoan
Tưng tửng kiết già, từng chiều hóa Phật
Uống một mình, vui chẵng khác liên hoan...

  
____________________________________
                             

     tAcÒn TrOnG eM ?


Thôi thì cứ coi ta như hạt bụi
Sa vào mắt em. Phủi. Thế thôi
Năm ba cái chớp về quá khứ
Con mắt sáng mai lại rạng ngời.

Thôi thì cứ coi ta như ngọn gió
Bay xợt qua đêm rủ hẹn hò
Chân lông em nhổm. Run. Lành lạnh
Ta thương em mà. Ta vòng vo.

Thôi thì cứ coi ta như giọt mưa
Lăn tăn trên vai áo em cợt đùa
Treo phơi sào nắng. Ta cong võng
Khô rốc cuộc tình. Dòn. Chào thua.

Thôi thì cứ coi ta như tai nạn
Như vết sẹo mờ để làm duyên
Ta đi lặng lẽ như khi đến
Em khỏi nhìn theo. Khỏi ngại phiền.

Thôi thì cứ coi ta như chiêm bao
sá gì đâu giấc lệch nhàu
Lau giọt mồ hôi tươm chân tóc
Ta biến đi rồi... Dĩ vãng nhau.

  
_______________________________
                   

  
Kiếp nào hãy làm vua.
          
Kiếp sau quyết chí làm vua
Mấy tỷ gái đẹp cũng lùa về nuôi
Tam cung lục viện đông vui
Coi ta bay bướm như ruồi lên mâm
Phi tần mỹ nữ cười rầm
Gã vua Thơ Rượu như tằm ăn dâu
Ơ kìa...! lấp lánh... Thị Mầu
Vua quăng ngọc tỷ..., cạo đầu... theo luôn.

  
__________________________________
                        

     Này Em, Cổ tích...


Ngày xưa lêu lổng thời áo trắng
Thư sinh nằm nhớ ngón tay thon
Con bạn hiền khô. Ngu. Nhắm mắt
Đè đầu hôn đại... thế mà ngon.

Ngày xưa vác Chí đi lên núi
Đêm nghe suối chảy róc đời mòn
Mẽ sành chạm chữ lên vách đá
Câu thơ bật máu... thế mà ngon.

Ngày xưa đi lạc trăm đường phố
Công viên khách sạn đếm ngàn sao
Hoa hậu vỉa hè không chung khảo
Yêu vô trách nhiệm... thế mà ngon.

Ngày xưa áo vá đi câu ếch
Ven sông nổi lửa nướng chiều dòn
Bằng hữu giang hồ không ly chén
Bưng vò tu đại... thế mà ngon.

Ngày xưa,
Ta cứ ngày xưa ấy
Như dấu sẹo nghiêng giữa ngực gầy
Những chiều say rượu sờ nhè nhẹ
Dĩ vãng tê. Buồn. Thế mà...ngon.

  
______________________________
            

     
Vọng Nguyệt.

"Lý ngư vọng Nguyệt", mình ơi !
Cưỡi trăng giỡn bóng vượt khơi lên trời.

Tửu đồ vọng Nguyệt, ta ơi !
Câu thơ rứt ruột tiếc đời hết hơi.

Thiên thu vọng Nguyệt, trời ơi !
Vầng trăng cũ rích khóc người ham chơi.

Tiểu thư vọng Nguyệt, nàng ơi !
Bỏ ta,
Ta cũng ngậm cười...
Thế thôi... 

  
__________________________________   
                        

   Mời Em say, đêm nay !

                                (R. đến)

Đêm nay ai chết mặc ai
Mình ta một chén uống say mạt hồn
Đêm nay bóng ngựa hồng môn
Quê nhà ơi hỡi ! dập dồn nhát đau...

Đêm nay ta chấp nhận sầu
Dẫu thu dày xéo nát nhàu vụn ta
Lạy trời đừng để mưa sa
Ướt nhau dù chỉ thịt da ngậm ngùi...

Đêm nay mưa rối bùi nhùi
Giọt ngon giọt dở búi xùi, phỉ thui
Đêm nay ta uống mất vui
Làm sao xứ lạ bắt mùi cố nhân
Chén này chén nữa ân cần
Giọt say chập chững ngại ngần xiêm y...

Đêm nay ta uống lầm lỳ
Đếch cần tay chuốc sá gì nhục vinh
Đêm nay ta đếm sử mình
Thử coi nửa kiếp ái tình ra sao
Ô hô, nhan sắc ba đào
Say như say rượu té vào tim nhau
Làm sao tính chuyện cỏ khâu
Phù Sai nuốt hận nha đầu Tây Thi...

Đêm nay mỗi chén lưu ly
Một trăm nhào lộn sân si miếu đình
Đêm nay chơi cạn chén tình
Ta đâm hà tiện, tiếc mình, Em ơi !
Rủ nhau bán mạng cho đời
Mà mua không nổi nụ cười... xã giao.

  
_______________________________
            

     Lỗi lầm của Chúa

Không mẹ không cha : Eva không... rún
Biết lấy gì phân khoảng cách thiên đường
Tấc gang núi đồi, tấc gang thung lũng
Chúa khiếm thị rồi, ta cũng vô phương.

   
________________________________

         Cải táng


Tha phương cầu thực chân trời
Biết còn thấy lại tăm hơi di dời
Nấm mồ dĩ vãng nửa đời
Cũng đành cải táng về nơi xứ người.

   
_____________________________

        Giọt nắng


Ngày vội tàn - đổ xô về Bóng tối
Ơ... sao tôi vắt kiệt Tôi mất rồi
Chén thời gian còn bao nhiêu khoãnh khắc
Rót giùm tôi đôi giọt nắng cút côi.

  
_________________________________

        Bệnh Tình


Yêu cấp tính - ra thất tình mãn tính
Về tay không, sù sụ nỗi nhớ người
Đêm vỡ toang lâm sàng buồn rũ rượi
Rượu đâu ? Chưa say sao đã khô bình ?

  
________________________________
                        

         Tình @


anh@em.chieu
Mấy đầu ngón tay mỏi đời rê lên bàn phím
Một chữ Nhớ chạy dài tìm kiếm
Em trốn đi đâu ?
Ta gõ muốn sụm hoàng hôn...

anh@em.dem
Chao đèn ngủ che khuất cơn say hoang dã
Muốn mặc định một chữ Quên man trá
Bộ nhớ lùng nhùng - password bỏ đi rông...

anh@em.khuya
Cặp mắt đỏ nhừ,
Gã say tình thiếu ngủ
Gõ tứ tung rổn rảng
mix nhịp tim thác lũ
thể bây giờ,
bên ấy,
Em đang nằm dãnh... nghiến răng.

anh@em.vesang
Một gạt tàn đầy - khô cổ khô môi
Màn hình mờ câm,
nhòa cuộc tình ám khói
Mệt,
ngã ngữa lên giường
ngón chân cái rê chuột...
                       nhấp SignOut.

  
_________________________________
                           

       Gieo khổ

Bố mẹ em là cặp vợ chồng vô cùng độc ác
Đẻ Em ra chi để báo khổ nửa đời anh.

  
__________________________________
      

    Văn tế Vong hồn Chiến hữu

Bớ bây, tử sĩ mấy thằng
Đứa vào địa ngục, đứa thăng thiên đàng
Nay, rằm tháng Bảy Vu lan
Ghé xơi mâm cổ rượu tràn lục lâm
Khi về rũi thấy ta nằm
Cứ đi,
Đừng gọi
Trăm năm cận kề...

 _______________________________

       Tháng 7, thôi đừng...


Thôi đừng tháng Bảy Vu lan
Chi cho địa ngục thiên đàng hổn mang
Giao duyên trần tục nhân gian
Một giây tan chảy chấp ngàn năm sau
Siêu sinh biết dạt về đâu ?
Niết bàn vốn... cửa thanh lâu bán tình.

  
________________________________

            Mất Mặt.

Dí mặt mình lên tấm gương phản chủ
Tôi tìm tôi, khuôn mặt rớt đâu rồi ?...
Mò không ra hai con mắt tối
Chuyên lén nhìn đời làm xiếc nửa đêm
Khi trơ tráo ngó Người như ngó điếm
Là thấy lòng mình chứng quả hạnh tỳ kheo
Và chợt em - vô hình trong trẻo
Cặp mắt đâu rồi, không vấy bụi, cũng cay ?

Cái mũi đâu rồi, cái mũi tinh ranh ?
Từng hít ngữi thi ca bằng giác quan loài chó
Ngữi cuộc đời - ngẫm mùi nhau khốn khó
Tan ngập vào nhau khi gió bước qua thềm
Tội nghiệp đêm nay,
sao rúc được vào tóc em
mà quả quyết đã mấy ngày em chưa gội
Mà nghe em cười vô duyên xưng tội
Mẹ dạy rằng :
  - Đau Bụng Đàn Bà đừng vọc nước nghe con.

Tôi đi tìm cái miệng của tôi đây
Nơi nhốt cái lưỡi dẻo queo như keo Mỹ
Tán tỉnh người đời ngọt ngào như... đĩ
Tiếng chữi thề cắn chặt giữa hàm răng
Và nụ hôn em thường chê cay chê đắng
Đàn ông mà,
Rượu - Thuốc lá và... Em.

Tôi không tiếc gì khi mất tuốt đôi tai
Thứ đồ ngốc,
tới lời gian dối cũng tin say
Rồi tự an ủi :

Ôi dào, ta trượng phu hào sãng
(chết lên chết xuống cũng không hay).

Tôi rờ khuôn mặt mình-
rờ mặt tấm gương
Hai mặt phẵng song song :
một bề ngày chạm đích
Đối diện nhau, sững sờ như bí tích
không nhận ra nhau
"Chũm"
Âm khô rơi tõm xuống tịt mù...
                             vực Thời Gian.

  
______________________________
      

cHiỀu ThU tHạCh ThẢo
                   TíM cẢ mƯa


Mưa đột kích,
thế là buổi chiều hỏng bét
Bầy hải âu sãi cánh tỵ nạn phương nào rồi ?
Bụi thạch thảo cuối mùa nhe răng cười hối lỗi
Ướt tím chiều mếu máo buồn,
Buồn ơi !

Ta nép sâu vào hành lang kỷ niệm
Nghe bước chân cồm cộp tiếng thời gian
Gõ ký ức từng giờ từng ngày từng tháng
Vọng âmt két cọt kẹt nhớ,
Buồn ơi !

Rượu lạnh tanh,
mưa chiều lạnh tanh
Sao sát trùng nổi vết loét đời toang hoác
ráng ngửa cổ tu cho hết trăm sông ngàn suối
Cũng Thành Sầu không đổ,
đổ Ta thôi.

Ta chơi dại,
giao càn khôn em giữ
Giờ than trời,
đi lại mỗi quẻ Ly
Loanh quanh,
loanh quanh mùa thu Đắc Kỷ
Tím son môi - tím hồn phách,
Buồn ơi !

Rơi từng cánh tim,
vỡ từng cánh tim thạch thảo
Đồi cỏ non bầm tím vết chiều phai
Ta đâu là mưa,
mùa đâu là con gái ?
mà đổ thừa thất tiết dưới tay nhau.

Rót bóng hoàng hôn, thôi,
trút hắt vào ly cuối
Một hơi,
Ừ nhỉ,
sao không dám chơi thẳng luôn một hơi ?
Sạch chiều,
sạch rượu,
sạch hoa,
sạch đất trời sẫm tím
Để lòi đâu ra một gã khờ co rúm
                            níu... giọt mưa.

  
_____________________________________
          

    Người đi, Tôi đi

Tôi đi giữa phố chật người
Thương mình mọi rợ quên lời cồng chiêng
Tôi đi ra phố hoa đèn
Hai con mắt đỏ chưa quen đêm vàng
Nguyệt cầm dắt chuyến xe tang
Ngũ âm gẩy xuống sầu ngàn bóng thu
Sao phù du
Lại phù du
Nụ cười di ảnh ai ru mà buồn
Người đi lạnh rẻo đất vuông
Mấy trăm lá rụng trời tròn ngẫn ngơ...
Ta đi chân phố mịt mờ
Thương người áo đỏ khóc giờ vu quy
Mưa trong đáy mắt người đi
Ai chào ai đó, còn gì nhớ quên
Hất đầu lên,
Ngẫng đầu lên
E chiều đổ xuống không tên nỗi buồn...
Ta đi trong phố-
Đi suông
Gánh tình nhẹ  hẩng trót buông mất rồi
Tôi còn một chút nhỏ-
Tôi
Ai ôm tôi với kẻo tôi hao dần
Gieo chiều
giọt cuối bất nhân
Xô đêm rụng xuống một lần...
hết Tôi.

___________________________________
       

     Nếu đêm nay...?

(Nếu đêm nay tôi qua đời)
Hãy lấy giác mạc của tôi
mà tặng cho một nhà thơ khiếm thị
Người sẽ giúp tôi viết tiếp nỗi đời đa sắc
bằng thứ ngôn ngữ không ai dạy bao giờ.
Hãy lên núi
nhìn thêm dùm con nhỏ tôi thương
Nhắc chừng với nó
cõi đời lắm ma nhiều quỷ
Níu nó lại
kẻo đá dăm bén ngọt trên đường thiên lý
Ngắm dùm nó ngủ ngoan hiền
như con mèo lạc chủ bơ vơ.
Hãy mang đôi mắt tôi đi ra biển
để những bikini chiều biết e thẹn làm duyên.
Rồi liếc xéo bên trời - loài người hối hả
Yêu cũng nhiều mà làm ác cũng vô biên.

(Nếu đêm nay tôi qua đời)
Hãy lấy chất đàn ông của tôi
mà tặng một người đàn bà đơn chiếc
Để khi xuân tàn em thoát cảnh cô thân
bên đứa bé mồ côi tôi
lúc còn trong bụng mẹ
Một sinh linh nhỏ nhoi ra đời
từ một thi thể hữu cơ
Một dòng máu chơi ngon - chơi tới bến
Khi đã yêu dám bán cả linh hồn
Khi đã thương không hơi đâu mặc cả
Với hận thù, chậc lưỡi, để phôi phai.

(Nếu đêm nay tôi qua đời)
Chũ Thọ sống dai hơn chữ Dương
dẫu chữ Dương viết dài hơn chữ Thọ
Tấm bia tôi chạm khắc dài hơn-
tốn công hơn thiên hạ
Nghĩa tử ai nỡ lấy thêm tiền
tôi khà khà, đắc chí :
-Chết trẻ một chút                                                             
đẹp mà lợi hơn chết lúc tuổi già.

  
___________________________________
         
           Tiễn con 

Con nhỏ vào trường con ương bướng khóc
Mẹ dỗ dành con mua chữ thánh hiền
Con lớn vào đời quỷ ma ẩn hiện
Mẹ khóc tối ngày chảy mãi thành sông.

  
____________________________________

            Cùng say


Khi biển say : biển quên mất sóng
Khi núi say : núi quên mất rừng
Khi ta say : ta quên mất bóng
Khi Chúa say : Người quên mất Adong.

    
________________________________

        Dạ cổ hoài lang 

                          
Tiệc tan bội bạc ra về
Chợt say chuếnh choáng chợt vê áo nhào
Người xưa trắng tóc đã lâu
Người nay Dạ Cổ đong sầu Hoài Lang.

  
______________________________

             Phố người


Mấy mươi năm lạc phố người
Trái tim bản xứ về người di cư
Vầng trăng vốn của riêng tư
Phố người cũng đắm, thôi ừ, của chung. 

                                   (HÙNG NGUYỄN)