Thứ Năm, 3 tháng 8, 2017

RỦ BẠN VỀ QUÊ. (Thơ Hùng Nguyễn)






       RỦ BẠN VỀ QUÊ.

Ta rủ ngươi về đêm nướng bắp
Trăng đêm mười bốn đã khoe rằm
Bếp than lép bép chào tri ngộ
Sợ mỗi vẫy chào mỗi mười năm?

Ta rủ ngươi về sáng cà phê
Khói thuốc như mây lượn vỉa hè
Ngưng luận thế thời, trêu chủ quán
Bà giá rêu phong vẫn tóc thề?

Ta rủ ngươi về chiều rượu gạo
Quán cóc ruồi bu cũng ngon ào
Để say tới bến đong bao xị?
Đời xỉn bốn mùa đếm làm sao?

Ta rủ ngươi về đi chọc gái
Thời buổi bây giờ khỏi mối mai
Con mắt quê mùa lanh như tép
Đừng hòng phỉnh gạt, ớ... liêu trai?

Ta rủ ngươi về thăm cổ tháp
Nghe gió linga thổi khúc Chàm
Trách chi tiên tổ đi mở đất
Lạc tiếng nhạn Hời hót phương nam?

Ta rủ ngươi về chơi cho đã
Người xưa mắng nhiếc, cứ "dẫy na"
Thương hồ bụi bặm, thơ lấm láp
Cổi áo cổi quần, "chủm"... sông Ba?

Ta rủ ngươi về lang thang biển
Sóng nấp trên bờ tránh biển nghiêng
Yêu người váy ngắn lăn trên cát
Ta cùng phận cát chết vô duyên?

Ta rủ ngươi về, ngươi về không?
Còn mấy lăm hơi hẹn tan sòng?
Nhỡ mai, buổi sáng răng thôi chải
Giấc mộng Tuy Hòa, thế là... xong.

                      (HÙNG NGUYỄN)