Thứ Ba, 25 tháng 2, 2020

HẮC ĐẠO HÀNH 1.(Thơ Hùng Nguyễn)

         HẮC ĐẠO HÀNH 1.


Chuyện kể rằng:
Ngày xưa có đứa trẻ ranh theo cha ra trận
Tuổi lên mười theo chiến dịch, tập tành quen máu tanh
Đêm châu mai soi, mửa ói đầy hầm dã chiến
Khi tiếng súng công đồn xô, rối loạn thần kinh
Thượng sĩ nhất Rô nát đầu, binh nhì Lâm bể ngực
Như hồi trống ngũ liên cắc bùm chíu chíu cho kịp hết năm canh.


Đêm Gò Dầu Hạ,
Trăng thậm thà thậm thụt
Mây cuồn cuộn mây, nhoang nhoáng mái đầu xanh
Từng bầy du kích tràn lên như sóng thịt
Mìn nổ đì đùng, xương máu tanh banh
Lằn đạn lửa xẻ trời chia chiến địa
Giao thông hào loang lổ đỏ thương binh
Đại đội lính Nùng giơ gót chân bùa ra đở đạn
Đụ mẹ ỏm trời, lộp độp rụng sinh linh
Rào concertina bẹp nhẹp dưới thân trai trẻ
 Hẳn mai mẹ lên gò, kim chỉ vá trang kinh.


Khải hoàn môn sẽ đỏ lừ cờ đất Bắc
Tiệc khao quân dao thớt vọng Nam thành
Gò Dầu Hạ,
Xác người lổn ngổn như khoai lang vỡ rẫy
Ruồi ngã nghiêng say sương sớm lợm nồng tanh
Lật đếm tử thi, bọn Lao Công Đào Binh cười xỏ lá:
Đéo có cái đầu đạn nào made in VietNam.


Buổi sáng,
Thằng trẻ ranh vụt thấy mình Phù Đổng
Vừa khóc vừa đi bên cha, mắt vằn đỏ lôi đình
Gò Dầu Hạ,
Gò Dầu Hạ!
Bên ta, bên địch
Vạn cốt rồi khô cho nhất tướng công thành
Đứa được làm vua, đương nhiên đứa thua thành giặc
Ngày trong đời rất mới,
Nghiêm, chào!
Ta hào hứng:
"Chiến Tranh".

                          (HÙNG NGUYỄN)
*Đêm 24/2/2020 bỗng dưng nhớ thời theo cha trận mạc với sư đoàn 5 Bộ binh, nhất là trận chiến Gò Dầu Hạ (Tây Ninh) năm 1966.