Thứ Sáu, 30 tháng 12, 2022

 CÒN NGHE MÃI LỜI NHAU.(Lục bát Hùng Nguyễn)

          CÒN NGHE MÃI LỜI NHAU.

Nghe chim cố lý hót mừng
Lòng cố nhân có mặn nồng chi không?
Bậu về gánh cả mùa đông
Qua phơi tình bậu giữa đồng tuyết tan.

Nghe mưa phố khách sỗ sàng
Lòng qua viễn xứ ướt tràng giang đêm
Bậu đi vớt bóng trăng chìm
Có hay đáy nước qua dìm tình ta.

Nghe lời dế gáy dạ ca
Đầu non e bậu quan hà bâng khuâng
Qua nghiêng góc biển tầm xuân
Rót lên ngực bậu giọt Tần Tấn xưa.

Nghe lòng nhau gọi nhặt thưa
Trăm năm bến cũ đò trưa rủ về
Bậu thương qua ứng lời thề
Làm ơn nhẹ dạ đặng bề còn nhau.
 

               (HÙNG NGUYỄN)


 

 ĐI ĐI VỀ VỀ.(Lục bát Hùng Nguyễn)

           ĐI ĐI VỀ VỀ.

Em đi cho đã rồi về
Mùa đông vừa xuống bộn bề chôn ta
Buồn vui trả lại hôm qua
Coi như một giấc ta bà chiêm bao.

Ta về cho đã rồi đi
Ngực em chín rục, xuân thì ngẩn ngơ
Bỏ lồng con sáo thất thơ
Tiếng trăm năm gọi mấy bờ tăm hơi.

Xa nhau cho đã rồi đau
Thương hai con mắt đỏ màu tủi thân
Làm sao trở mặt duyên phần
Mai kia mốt nọ vốn cần lấy nhau.

Hờn nhau cho đã rồi thôi
Quay lưng cho kịp từng môi căng đầy
Hình như mỗi khép vòng tay
Là thiên thu chợt trùng vây đôi mình.
 

               (HÙNG NGUYỄN)


 

 MÙA ĐÔNG VÀ CÔ NÀNG "NEVER BRAS". (Thơ Hùng Nguyễn)

         MÙA ĐÔNG 

        VÀ CÔ NÀNG "NEVER BRAS".

Cám ơn em, người đàn bà Never Bras
Và mùa đông tuyết bay như bông gòn tháng Hai nơi cố quốc
Cám ơn thượng đế, đã không bọc da những vùng nhục cảm
Và nàng luôn tự tin dán băng keo lên đỉnh giao thoa

Em đi giữa phố người ta
Em cười phả khói điệu đà lên mây
Dường như có ngọn gió gầy
Vừa thơm hương lửa trùng vây hải hà

Em,
Never Bras
Và cơn sóng Atlantic
Xô vào ta tỉnh mịch
Đêm áp thấp chợt xôn xao
Đêm tìm nhau giữa bi hài hư ảo
Dưng nắng vỡ lòng trên từng milimet thịt không được bọc da

Cám ơn em, người đàn bà Never Bras
Đi kiêu hãnh giữa dòng đời man trá
Cám ơn một tình yêu ngập tràn ơn phép lạ
Và mùa đông năm nào đã khép chặt trái tim nhau

Ta đi chưa hết vài cầu
Chưa nghe chân mỏi đã dâu bể tình
Đội ơn da thịt phân minh
Đêm Pacific đâu mình em đau.
 

             (HÙNG NGUYỄN)


 

 NGÕ TRĂNG ĐÊM ĐẦY HOA TUYẾT. (Lục bát Hùng Nguyễn)

        NGÕ TRĂNG ĐÊM ĐẦY HOA TUYẾT.

Mời em hái nụ trăng này
Kẻo đêm mười sáu tuyết nhây nhẩy vườn
Ta về loang loáng vệt đường
Đèn treo ngỏ khách đêm thường hằng,
đêm.

Mời em uống ngụm trăng này
Kẻo đêm đông lạnh chén say lỡ làng
Ta ngồi chờ bóng trăng tan
Đêm qua rằm đã thôi vàng,
bỏ ta.

Mời em xé mảnh trăng này
Kẻo đêm vô hậu chép đầy vô tri
Ta vô duyên viết vô nghì
Vườn khuya tuyết khẽ,
ước gì trăng
em.

Mời em giấu cuộc trăng này
Kẻo trăm năm ấy lệ đầy oan khiên
Ta ngồi, lòng gã hành thiền
Tuyết rơi, trăng khóc
Ừ...
thiên thu rồi.
 

              (HÙNG NGUYỄN)