Thứ Năm, 5 tháng 5, 2016

TÓC... (Thơ Hùng Nguyễn)






        TÓC...

Tóc vẫn hành quân lên miền gió
Để chiều rầm rập nắng thơm tho
Ta nằm hít thở mùa xa vắng
Hương sắc còn chi nữa hẹn hò...

Tóc vẫn chờn vờn như làn khói 
Ta chừ điếu thuốc cũng lìa môi
Lược nào chải nổi đời ta rối
Thôi, cứ tóc người bay... trôi... trôi...

Tóc vẫn một giòng xuôi xuống lưng
Sóng xô lớp lớp khỏa vai trần
Ta từng mỏi bước về ngủ vạ
Sao bến hương giờ buồn dững dưng...

Tóc vẫn qua rừng đua xanh lá
Mùa vẫn qua mùa... xa vẫn xa...
Tình chưa cổ tích chưa hóa đá
Ngại nỗi đêm trường tóc sương sa...

Tóc vẫn hò reo giữa môi cười
Mộng mỵ ai cuồng múa lả lơi
Sợi nào chết đuối trên mặt gối
Là đắm trùng dương trong mắt người...

Tóc vẫn dọc ngang cõi miên trường
Ghé từng nhật nguyệt nối yêu thương
Trăm năm duyên nợ bao gốc ngọn
Là bấy vắn dài trắng sông Tương...

Tóc vẫn chuyên cần như cánh vạc
Dõi bóng người đi kiếp... chó hoang
Đêm nào chó hú hồi ai oán
Ờ, thì... tóc đấy hóa thành trăng...

Tóc vẫn hành hương trên đồi ngực
Thăm chừng mấy nắng để chiêu xuân
Có thể người về không báo trước
Nghe lời chim Khách, tóc rưng rưng...

Tóc vẫn diễu hành qua vườn nhớ
Đâu biết đang mùa hoang hóa thơ
Ta ngồi bật dậy, cười khơ khớ
Thơ lại thơm mùi tóc em... dơ.

                        (HÙNG NGUYỄN - 5/5/2016)