Thứ Hai, 18 tháng 5, 2020

ĐƠN GIẢN, BỞI MÁ TUI LÀ... ĐÀN BÀ.(Văn Hùng Nguyễn)


       ĐƠN GIẢN, BỞI MÁ TUI LÀ... ĐÀN BÀ.

Tóm lại, tui không được may mắn để có một bà mẹ nhân từ, đức độ, trung hậu, đảm đang như mọi người bình thường để mỗi dịp đến ngày lễ Tôn Vinh Mẹ lại được các con nhắc nhở, thương kính.
Má tui chẳng may lấy phải cha tui: Một ông sĩ quan thuộc Quân đội Miền Nam Việt Nam trước năm 1975, quan liêu và gia trưởng. Đẻ ra được bầy con 6 đứa gồm 4 trai 2 gái (Tui là thằng anh lớn nhất).
Từ một phụ nữ nông thôn đã từng dang dở một đời chồng, má tui được học nhiều thứ để trở thành một vợ quan, bà biết tiếng Mỹ, biết khiêu vũ, biết lái xe, biết đánh máy chữ, biết nấu ăn làm bánh, biết may, biết thêu, biết đan, biết uống rượu, biết hút thuốc lá, v...v... Chính những cái biết này đã giúp má tui kiếm sống cho gia đình trong những khi bế tắc nhất.
Má tui không phải là người hiền lành, cam chịu gì đâu. Chỉ có cái hình ảnh con gà mái mẹ giăng đôi cánh nhỏ để che chen chúc một lũ gà con mới lột tả nổi tính cách của bà.
Nhà cửa bị tịch thu, ông chồng đi tù cải tạo, hai thằng con trai lớn cùng lúc vô tù, mỗi người một nơi trong các vùng rừng sâu nước độc. Năm dài tháng rộng trôi qua, một mình má tui phải phùng mang trợn mắt để đối phó với một thế giới đang giương nanh múa vuốt bao vây một gia đình có nợ máu với nhân dân (?!?!).
Má tui đặc biệt có linh tính giác quan thứ 6 của người làm vợ làm mẹ rất mạnh: Mỗi khi người thân ruột thịt có vấn đề nguy khốn thì bà có mặt ngay như tình huống vừa xảy ra trước mắt. Tui được hưởng đặc ân này nhiều nhất bởi tui là thằng con chơi dại nhất, mỗi khi tui bị bắn, bị đánh đập đến te tua thì hổng biết bằng cách nào má tui lại hay tin để tìm đến và sẵn sàng để tui hồi sinh.
Sau ngày đất nước toàn thắng toàn bại, má tui bắt đầu xếp áo phu nhân lên đường hành hiệp, kinh doanh đủ các ngành nghề mạt hạng mạt máu để kiếm ăn cho cả bảy cái tàu há mõm trống khách: ba thằng tù, bốn đứa trẻ con.
Nghĩ cũng tội nghiệp, người ta đã khó khăn khi khởi nghiệp bằng con số 0, đằng này má tui phải ra đời bằng con số cực âm đến thê thảm.
Hàng tháng, gánh đồ đi thăm nuôi giặc, đêm đêm âm thầm sắp xếp cho con cái tìm đường ra đi. Khi vỡ lở cắn răng ăn đòn tù. Rừng núi nào cũng qua, bến bãi nào cũng đến.
Nếu tui đoán không lầm, một vài lần tui bị chụp đầu trở lại chắc chắn là do má tui chỉ điểm chớ hổng ai vô. Bởi chỉ bà mới biết chỉ ở trong tù ngục thằng con trời đánh trật búa của mình mới bảo toàn được mạng sống. Hu hu...
......
Giờ thì đâu cũng vào đó cả rồi. Má tui là người Cuồng Chúa đến phát bực, bà tin rằng Chúa đã dẫn dắt bà và bầy con cháu đến gởi thân trên nước Mỹ đến nay ngót nghét 30 năm rồi.
Năm nay, má tui 86 tuổi, tui không cầu mong cho bà sống lâu sống dai chi nữa, chỉ mong bà sống ngày nào là khỏe mạnh ngày nấy, khi chào từ giã cuộc đời này sẽ nhẹ nhàng thanh thản như một giấc ngủ say. Má tui đã được sống một đời một cách ngon lành từ nỗi đau khổ, niềm hạnh phúc, khi vinh khi nhục, khi sướng khi khổ, tất cả đều lên đến đỉnh điểm cao nhất của nó. Thế là sống đủ lắm rồi.
Năm nay mắc dịch, mất đi một mùa Mother's Day tiêu chuẩn. Thông cảm nhau đi, hi hi...
 

                            (HÙNG NGUYỄN)

CHỢ CHIỀU. (Lục bát Hùng Nguyễn)


         CHỢ CHIỀU.

Chợ tan cho kịp chiều tàn
Nửa đôi quang gánh chàng ràng ở đi
Ngoảnh đầu về núi làm chi?
Dấu rêu phong đã xanh rì hôm qua.
Quay lưng về cõi nguyệt hà
Liệu trăm năm kịp nhuộm tà áo phai?

Hỏi lòng, lòng thốt: Thiện tai!
Chiều là khúc xạ ban mai đương thời
Bán mua chi cuộc rong chơi
Chợ đời cạn vốn, chợ trời trắng tay
Nụ cười em nhín cho vay
Biết người hưng phế có bày biện rao?

Chiều rồi, thưa nhặt mời chào
Con chim dãnh mỏ khào khào yến oanh
Đông tây yếm áo ban hành
Vạt lau nước mắt, vạt khoanh nỗi niềm
Cái thương nổi, cái nhớ chìm
Lênh đênh con mắt chở đêm Vạc sành.

Em à, chiều đã sương tanh
Mời nhau mua nốt chút lành lặn Thương
Gánh tình vai mỏng đường trơn
Ta chia è ạch dặm trường với nhau
Hoan hô cuộc diện bể dâu
Hôm qua biển khổ, hôm sau ruộng lành.

Chiều, quang gánh sạch sành sanh
Chỉ còn sương sớm, em nhanh theo về
Đưa người xuôi rót cơn mê
Là buông ân oán, bội thề tử sinh
Chợ tan vừa kịp chiều tình
Phải ta phải bậu giỡn mình mẩy nhau.
 

                      (HÙNG NGUYỄN)
                  *Trưa thứ Bảy, 16/5/2020


 

DƯỜNG NHƯ. (Thơ Hùng Nguyễn)


         DƯỜNG NHƯ.

Mai về phố cũ tìm người mới
"Vạch lá tìm sâu" giữa nong tằm
Dường như tổ kén thôi chờ đợi
Khung cửi đành lòng bụi trăm năm.

Mai về phố mới tìm người cũ
"Rượu ngon đâu luận rót be sành"
Dường như lòng đã quen cổ thụ
Từng nhánh đời xưa thắp lá xanh.

Mai về phố thực tìm người ảo
"Chim trời, cá nước" mấy bao la
Dường như đã chín mùa thơm thảo
Đừng để hương kia sớm nhạt nhòa.

Mai về phố ảo tìm người thực
"Tóc bạc, đầu xanh" nhếch môi cười
Dường như có kẻ toan thất đức
Ngắt trộm mùa đời một nụ tươi.
 

                 (HÙNG NGUYỄN)

 

GIỮA HAI BỀ TRẮC ẨN. (Thơ Hùng Nguyễn)


          GIỮA HAI BỀ TRẮC ẨN.

Giữa hai giấc ngủ là một cơn mơ như thật
Có hai người đắm đuối nốt nụ hôn.
Giữa hai nụ hôn là một trận cười bề bộn
Có hai người sóng sánh một trùng dương.
Giữa hai trùng dương là một cánh buồm vô hướng
Có hai người múc biển tưới cơn mơ.
Giữa hai cơn mơ là một hồi chuông cơ nhỡ
Có hai người nhấp nhổm tiếc sân ga.
Giữa hai sân ga là một đường ray vô ngã
Có hai người thao túng nốt thu nhau...
 

                       (HÙNG NGUYỄN)
 

CÒN CHÚT GÌ GIỮ LẠI... (Tạp Thơ Hùng Nguyễn)


          CÒN CHÚT GÌ GIỮ LẠI...

Cái áo ăn nói vẫn tinh tươm mùi vải mới
Cái quần thời trang vẫn nếp gấp thượng lưu.
Cái đầu vẫn thông minh với bộ óc của một thằng cha thất học...

Tôi thật sự kính nể tôi...

Tôi ra gió mình trần thân trụi
Vẫy tay chào lần cuối địa ngục anh em
Tiếng đạn đã nổ ngập ngừng, cầu may, hú họa
Vượt tường âm thanh nhanh đến nổi thần kinh không kịp phân tích cái đau...

Tôi cám ơn những mảnh đạn lạnh lùng mà có mắt...

Đâm toạc vào tam tinh,
Xé tét bờ ngực thư sinh,
Xắt lát xương bánh chè,
Khai mạch máu phun như khai mương dẫn thủy...

Tôi chân thành ngưỡng mộ tôi:
(Cái khôn vặt của gã nông dân trước giờ đem lúa nộp vào kho Hợp Tác Xã)
Biết ở trần, quần xà lỏn khi vượt qua bốn lớp hàng rào...

Rách thịt da, rách quãng đời trai trẻ
Để giữ nguyên lành bộ quần áo... má cho.

                         -------(HÙNG NGUYỄN)---
              *Hôm nay, 6/5/2020, kỷ niệm 44 năm thua trắng.


Thơ bốn câu - Hùng Nguyễn.


          THẢ DIỀU.
Thả diều thả hết dây diều
Thử coi níu được buổi chiều đến đâu?
Có gió thì gió thoảng mau
Đừng gây nên bão xé đầu diều băng.


        MƯỜI NĂM CHÉN RƯỢU.
Hôm qua, một gã đi đời
Mười năm bạn nhậu nghỉ chơi tưng bừng
Thương ta, rượu uống cầm chừng
Mười năm chịu chết dửng dưng lâm sàng...


         CHĂN CHỮ.
Chăn bò phải giắt mo cơm
Ta đi chăn Chữ phải ôm theo... Đời
Đồng Thơ, Gái mọc đầy trời
Chữ ăn hết Gái, còn Đời ăn...Ta.




         NGÀY CỦA MÁ TỤI MÌNH.

Có bà má giá nào cũng dắt con qua Mỹ
Có bà má cầm lòng qua Mỹ theo con
Quê hương ai cũng biết là chùm khế ngọt
Chẳng qua tới kiến còn chết cả bầy vì thuốc trừ sâu.

                      (HÙNG NGUYỄN)