Thứ Bảy, 27 tháng 11, 2021

ĐỘC HÀNH. (Thơ Hùng Nguyễn)

              ĐỘC HÀNH.

    "Giang san lê gót dặm trường
     Ly hương trên chính quê hương của mình".

Vượt rừng, đành phải vượt rừng thôi vậy
Về phía bên kia tìm lại kiếp người
Chào lớp kẽm gai, ngại ngần tay vẫy
Xẻ cánh đồng tranh, tranh xé môi cười.

Gã bôn đào lòng dạt dào quan tái
Không biên cương trong bụng cứ mây bay
Áo thư sinh bụi dày trăm bươn chải
Hẳn phen này nhuộm đục nước sông Ray.

Đêm dọc Bình Ba, đêm qua Bình Giã
Lời côn trùng thao thiết dỗ sông Ray
Đêm ngủ rừng sâu gối đầu lên đá
Chơi vơi nghe nước chảy phá trùng vây.

Gió bốn phương quen trở mình tám hướng
Ngược phía rong rêu, bên ấy mặt trời
Đường bôn tẩu mùa xuân mưa lướt khướt
Ngủ gật bên rừng, sông ngỡ ham chơi.

Mải miết bươn rừng riết thành thú độc
Lá rừng chua, ngụm nước suối sinh tồn
Chợt mình hoang dã tóc râu đua mọc
Muốn hú lên lời rung chuyển càn khôn.

Mé nước sông Ray đêm nằm thao thức
Nuôi mộng mài gươm dưới bóng trăng vàng
Như con cá chép cuộn mình đáy nước
Mơ Vũ môn đầy sóng hội đăng quang.

Trăng mọc Bình Ba, trăng sa Bình Giã
Trăng cứ mờ dần từng mỗi đêm qua
Nằm ngửa ngó trăng thương mùa khánh hạ
Cố quận mù xa em trẻ mẹ già.

Học trò trai nhớ chi học trò gái
Đêm sông hồ, bạt mạng khóc ướt trăng.
Phố cũ một đi, rồi không trở lại
Sao xẹt qua đời nhau quá sao băng.

Sông Ray ơi, những đêm trường thắc thỏm
Một bước trăng đi đếm mấy canh giờ
Tiếng nai tát gọi bầy xa vết cọp
Đành co đời tụng nốt một bài thơ.

Gác chân gở vắt, máu gieo gò mối
Chợt lòng buồn thiu nấm đất đụn mồ
Một đời trai trẻ thẳng đường thẳng lối
Có lẽ nào đâu chết bụi chết bờ.

Ngày mai thôi, tự nhủ ngày mai mãi
Sẽ mặt trời hửng nắng tỉnh lộ Hai
Ngàn sau phiếm luận cổ kim thành bại
Ai biết đêm này có cuộc trả vay.

Giữa rừng lấy rượu đâu mà lãng mạn
Lòng say như nước nổi cuốn phù sa
Sông Ray ngẩng mặt cười vung hào sảng
Cố sống mà về nhiệt náo sông Ba.
 

                   (HÙNG NGUYỄN)
         *Hồi ức tháng 4/1978, ở Bàu Lâm, Xuyên Mộc.
             Viết đêm 8/11/2021, ở West Newton, Massachusetts.



 

ĐÔI KHI LÒNG THẤY MỘT MÌNH. (Thơ Hùng Nguyễn)

          ĐÔI KHI LÒNG THẤY MỘT MÌNH.

Một mình trong đêm, một mình
Nằm nghe mưa cũ gọi tình mùa quen
Người xưa không trống không kèn
Đi là đi mãi, theo đèn quên trăng.

Một mình trong mưa, một mình
Đứng nghe ấm lạnh từng trinh nguyên chiều
Giọt thương đầy ứ hoang liêu
Thì đây giọt nhớ quạnh hiu xuống người.

Một mình trong ly, một mình
Ngậm nghe mỗi ngụm trùng trình vuột nhau
Đã chìm tận đáy thương đau
Thì say cho mấy cũng châu hợp buồn.

Một mình trong xó, một mình
Ngồi nghe cổ tích bất bình cố nhân
Bên kia ngọn gió hồng trần
Bên này sấp ngửa góc phần mộ riêng.

Một mình trong chợ, một mình
Hóng nghe kẻ chợ bán tình mua duyên
Đôi ta trắc trở đôi miền
May ra còn buổi chợ phiên nhóm chiều.

                 (HÙNG NGUYỄN)
                           *8/11/2021