Thứ Bảy, 14 tháng 9, 2013

Thơ Hùng Nguyễn - (Trang 17)




              Luân hồi.

Kiếp này lưu dấu cho nhau
Trăm năm sinh hóa kiếp sau tìm về
Luân hồi ta lại u mê
Lần theo tì vết nguyện thề đêm nay
Ngực nào mình ịn vân tay
Coi như cam kết Đông Tây cùng tìm...

***
Kiếp này như thể lốt chim
Trời Nam biển Bắc sầu chìm thiên thu
Vỗ về nhau nỗi vô ưu
Cớ sao nước mắt buồn ru phận đời
Cười đi, xoay mấy luân hồi
Tình nay đã lỡ, người ơi, kiếp nào ?

***
Kiếp này trót đã hư hao
Muộn màng ta dắt nhau vào chiều nhau
Ôm người nhẹ bẫng mà đau
Vuốt ve xa xót bạc đầu u minh
Lệ nào nhỏ mộng luân sinh
Vòng luân hồi ấy cõng tình cho nhau...

________________________________


           Giấu …

...Em giấu nắng vào đâu để sương chiều ngang nhiên xuống phố
Con đường hắt hiu lũ sẻ sinh lung hót lời đêm
Hồi chuông cuống quýt rời thánh đường lỗi nhịp
Anh buồn xo… khói thuốc đổ bên thềm.

***
...Em giấu gió vào đâu để lá chiều rùng mình nỗi nhớ
Cụm Tulip vàng ươm cúi mặt đếm nụ khô
Hồi còi tàu kéo chằng sợi hoàng hôn sơ hở
Anh buồn thiu… rón rén xé tờ lịch làm thơ.

***
...Em giấu mưa vào đâu để áo chiều khô queo hong gió
Năm ngón tay phát run sờ soạng ngực mặt trời
Hồng đâu nhuộm sóng xô biển về ấp iu bờ đợi
Anh buồn tê… ngữi rượu… buồn nôn… tạt chén… nghĩ chơi.

***

...Em giấu tình vào đâu để anh chiều trổm lơ trổm lất
Chân trái trời này nhón chân phải biển kia
Hành tinh chầm chậm lăn lăn mài mòn từng ngày xa cách
Anh buồn mình… cứ khúc xạ chiều bóng gãy để… đau anh.

_______________________________________


      Trăng ban mai.
Sáng ra… múi cam trăng bán nguyệt
Vạt nắng ban mai nhuộm vàng tươi
Loanh quanh đôi dặm trăng… múi bưởi
Chợt nhớ người xa, chợt bật cười…

_____________________________



       Ngân Hà Dạ Khúc

Đêm con tàu định mệnh xuôi về thất tịch
Đội mưa Ngâu, thương nhớ ghé Ngân Hà
Ngưu Lang ôm Chức Nữ hôn từ đầu tới đít
Mỗi nơi nụ hôn dừng thành một sân ga
Khi em oai oái rú lên hồi còi tàu trên bến lạ
Ngôi sao nào viễn xứ vẫy tình xa
Tao ngộ hề ! Khói mờ sương mịt
Ái ân hề ! tủi thịt buồn da.

Đêm bước chân ta về bụi tha đầy phố
Quán sá nào còn rượu bán hợp hôn
Khoác vai nhau mời chén đau chén khổ
Lỡ đường xa đêm ngắn em buồn lắm không ?
Cứ bốn mùa nhớ thương lại tiếp bốn mùa thương nhớ
Không Sở Khanh sao mắc nợ hẹn hò ?
Sông Ngân hề ! khóc duyên cười số
Biệt ly hề ! Mắt ướt môi rưng.

Đêm ta tìm về lạy trời tóc em còn mướt
Để vầng trăng hư té trượt xuống vai trần
Sáng lóng lánh đôi miền xưa ướt rượt
Kẽo ta hụt chân chết đuối cõi phong vân
Dẫu một giờ… một phút hay một giây cũng được
Cũng thiên thu cho sạch sẽ đời xuân
Em hề ! một trăng tàn mươi sao mọc
Ta hề ! Ba hồn nổi bảy vía chìm… bên em.
  ___________________________________

    Đã mấy ngày rồi, thơ kiệt...

Đã mấy ngày rồi chúng mình không cãi nhau
Anh hạnh phúc đến nỗi không làm thơ được nữa
Thời tiết em tuần này nồm nam qua ngưỡng cửa
Dìu dịu anh thơ thiu thỉu võng ngày...

Đã mấy ngày rồi em không mưa không nắng
Anh bên chiều thấp thỏm nỗi bình an
Câu lục thò ra thụt vào chờ câu bát
Bài thơ xanh mực học trò cứ thế mà dở dang...

Đã mấy ngày rồi mình không chọc tức nhau
Sóng đã thôi vỗ vào bờ cát
Những vết chân trần một thời hằn đau bỏng rát
Gió xóa sạch rồi... dư vọng cũng ra khơi...

Đã mấy ngày rồi ta tràn vào nhau đầy ắp
Thời tiết anh sấm sét mấy cũng tan giông
Chỉ tội bài thơ đương không mà úp nón
Như gái chửa hoang che bụng về nhà chồng...

Đã mấy ngày rồi em quên luôn kiểu khóc
Để anh sớn sác đi tìm giọt nước mắt em xưa
Thôi em nhé! Đừng tiếc gì thứ đồ đáng mất
Siêng lên nào, giúp anh tìm lại một tứ thơ...

Đã mấy ngày rồi không có gì để cãi
Yêu đã đời, có rảnh đâu mà mở miệng đôi co
Không lẽ bài thơ viết ra để khoe khoang mùa hoang dại
Đành... hăm bốn câu dở òm, em nghiền ngẫm đỡ, nghe em !

_____________________________


          NGUYỆT EM.


   Người dưng... năm ngoái, cười khì
   Em đau bụng máu can gì anh lo
   Đêm rồi... khúc khích, hẹn hò
   Sao đau chổ nọ lại vò chổ kia ?
  
___________________________________

                 

       Chiều ra biển Columbia.


Chiều ra biển Columbia... ngó đến mòn hai con mắt
Một trời con gái mừng xuân phơi trần tắm nắng
Hút thuốc thả giàn, khói un cay sè cặp mắt
Chảy lệ rồi ư ? Không, không đúng chổ rồi...

Chiều ra biển Columbia... lườm nguýt phía ngàn trùng
Biền biệt tình xa, buồn ơi ! da diết
Gió trốn mùa ? Chiều ủi phẳng lì mặt biển
Nhăn nhúm sóng thương người bộn bề mấy tấc lòng đau...

Chiều ra biển Columbia... nhớ con người yêu muốn chết
Lắm giận hờn chi để biển cứ mông mênh
Cứ chông chênh nắng mưa nóng lạnh - chuyển mùa Massachussetts
Sao không ráng một lần nhiệt đới để yên ấm đời nhau...

Chiều ra biển Columbia... vơ lại ngàn trùng
Vốc cát vào tay tìm hạt nào chung thủy
Hạt trong veo, hạt thơm tho - dung dị-
Ta thấy em bên chiều... tối sáng... thiên di...

Chiều ra biển Columbia... thở dài thở vắn
Nửa khuôn mặt em, đâu đó... vô tình
Chiều ra biển Columbia... hoàng hôn trở buồn phát bệnh
Liếm môi khô nứt - khát cháy ngụm ngàn trùng-
Thảng thốt rú : Mình ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii !
  
_________________________________

         gOm HếT cHo NgƯờI.

Ta gom thời tiết về náo nhiệt
Trong váy người yêu nắng gió đầy
Em cười khúc khích đôi mắt nguýt
Môi má hừng lên như rượu say...

Ta gom trời đất về em trãi
Nằm ngữa mà phơi cái núi sông
Khô giòn như thuở còn con gái
Nắng lửa vườn khô ước... mưa chồng.

Ta gom tủi nhục trên đất khách
Nhúng ngập bài thơ lạnh phận người
Đừng em..., Đừng kẹp thơ vào háng
Chữ nghĩa hôi ê đắng miệng cười...

Ta gom sinh khí "tri thiên mệnh"
Rót hết về em lấm chấm tình
Lim dim con mắt - thương nhau quá
Giọt vắn giọt dài cũng lênh đênh...

Ta gom cổ tích Nghìn linh một
Động phòng hoa chúc nghìn lẽ hai
Chao ôi! Vườn cũ đơm lộc búp
Giọt nắng tan vào... giọt sương mai.

_______________________________

                                            

   Ba tuổi, làm vợ anh nghe !


                  (Sao Rua chín cái nằm kề
                   Thương em từ thuở mẹ về với cha.
                                                   -Ca dao VN- )

Không bàn cãi gì thêm nữa nhé em, một khi mình đã hứa
Ở kiếp sau ta lại xách gói tìm nhau
Anh quyết chí lấy em khi em vừa ba tuổi
Để chắc chắn nhà kho tiết trinh em còn hôi hổi
Khẽ rung nhẹ nhàng theo từng nhịp tim bé bỏng rộn ràng...

Anh dứt khoát phải lấy em khi em ba tuổi
Thuở anh chưa biết mê thơ và làm thơ
Lúc anh chưa biết mối thiệt hại khi lấy người yêu làm vợ
Mới tám tuổi thôi mà, đâu lường nỗi chuyện trăm năm...

Anh nhất định phải lấy em khi em ba tuổi
Chóng muộn gì em chẳng chịu kiếp đàn bà
Theo anh sớm, đỡ một đời chung chiêng dong ruổi
Còn chuyện ấy ư ?
Không đau lắm đâu em, anh mới tám tuổi mà thôi...

Có mấy gã thợ săn nào nỡ bắn sẻ chim non
Có mấy tên đồ tể nào đành lòng róc xương con nghé
Có thằng nhãi nào tám tuổi ở tù vì xâm phạm... em bé
Anh lấy em khi em ba tuổi, đêm nào anh ngủ cũng ngon...

Chú rể quần xanh, áo trắng, cổ mang nơ đỏ
Cô dâu váy xòe bông bi, không quần lót, đầu thắt nơ vàng
Anh mang nụ hôn tèm lem mũi dãi
Gắn lên hàm răng sữa em chưa kịp sún chiếc nào...

Đêm tân hôn chúng mình động phòng dưới gầm phản
Cặp chó cặp mèo bốn góc đứng nghiêm trang
Những tên lính hầu nhe răng im lặng
Đêm niềm vui chói lòa đến nghẹt họng không dám sủa   
                                                                         cả trăng...

Cứ thế nhé em, một lời đã hứa
Rằng phải tìm mà lấy nhau trong kiếp sau
Lần theo vết sẹo mùi hương kiếp này đánh dấu
Trượng phu tám tuổi đứng chờ
Coi thử mỹ nhân ba tuổi giỏi trốn vào đâu ?
  
____________________



    Liêu trai... Ới người ơi !  

Ru đời mớ tóc em vùi
Ngủ trong sợi nhớ nhuốm mùi liêu trai
Ba trăm năm mộng ngắn dài ?
Hoa rơi, động khép...Vàng phai... Ới người !

Hoang bờ trắng ngực điểm hồng
Lên non lạc đệ phiêu bồng thư sinh
Tay nào nghiêng chén hồ tình
Rót say ngập ngụa u linh... Ới người !

Hồn bơi lên sóng ngụm cười
Hé môi ngậm lấy ơn lời thương yêu
Trần ơi, ngày chết bên chiều
Chân xưa lối cũ quạnh hiu... Ới người !

Bóng nhau đầy cõi thiên thai
Ngọ trai da thịt tiệc đầy gió mây
Về nghe... Chia lấy tình này
Thiên thu rồi hẳn cùng say... Ới người!
  
_______________________

       nGhE aNh BảO nÀY.

Đã đến lúc chúng mình dè sẽn nghe em
Đừng mời nhau chi nữa những bữa buồn thịnh soạn
Kẽo mai kia gia tài yêu thương khánh tận
Rồi tiếc của đời ngồi khóc nhớ nhau thôi...

Hãy như chiều nay cùng bên mâm vui đạm bạc
Gắp đút vào lòng nhau từng đũa nhớ thìa thương
Anh hối hả và - lua - như mười năm đói khát
Em cười... lo lắng...
Môi em mềm lắm mà, anh nghẹn hay hóc xương ?

Anh quyết chí từ nay sẽ hiền ngoan như... thái giám
Chỉ ngắm hoa thôi mà, không dám hái hoa
Sẽ lam lủ trần lưng xới mùa trồng nắng
Gánh gió về thơm lắm tóc em mây !

Hứa nhé em ! Lòng mình như sông suối
Chảy trên nguồn về tận biển, thủy chung
Qua thác ghềnh để giòng tình lắng bụi
Em trong veo, anh tít mắt... sao ngượng ngùng ?!?!

Đã đến lúc - như chiều nay - chúng mình vung tay hào phóng
Vét tặng nhau sạch hết cả... trong ngoài
Em bao nhiêu tuổi mà... mà... con gái
Mà... mà... đỏ mặt, chiều nay, anh... anh ... thăm đồng.
  
___________________________
 

   Nghẹn lòng hai tiếng "Mình ơi!"

Khi không, em thỏ thẻ hai tiếng "Mình ơi!"
Nhỏ nhẻ thế mà níu chiều chựng lại
Như bàn tay trái nắm nhầm bàn tay phải
Thân thương sao, đâu sá nệ mấy phương trời.

Bắt chước em, ta gọi lại "Mình ơi!"
Nghe tiếng "Dạ" mà mùa Đông trẫy nắng
Khoảng cách đâu rồi, một trời xa vắng
Gần gũi sao,  da diết đến chơi vơi.

Thế rồi, ta quen miệng gọi nhau "Mình ơi!"
Mặc nợ duyên không nên nghĩa vợ chồng
Đi qua bão tiếng hời cao lồng lộng
Xuôi dòng tình rót khúc vọng lã lơi.

Khi chúng mình gọi nhau hai tiếng "Mình ơi!"
Là sông rủ sông cùng tìm về biển cả
Là mặn mòi đầy đại dương vời vợi
Là hồi môn tặng đời  một huyền thoại phù sa.

Nhé em, hãy cứ gọi nhau "Mình ơi!"
Âu yếm, giãn đơn, thật thà như độc thoại
Xuyên nỗi nhớ, em gọi: Mình ơi...! trong hoang dại
Linh tính... anh nằm một mình cười mĩm... Mình ơi!
  
____________________________


         vỀ nHaU nỤ hÔn NgÀn TrÙnG.

   Hằng sáng, anh lên xe, ngậm theo nụ hôn nơi ngàn trùng em gởi - Thành thói quen không thể thiếu mất rồi - Lẩn thẩn cười, chen chúc vào vòm tiếng chim reo - Dẫu nắng hay mưa cũng ấm lòng chào ngày mới...

   Hằng sáng, anh nhận nơi em nụ hôn ngàn trùng - Khung Chat Yahoo nồng nàn từng trăm ký tự - Xa lắm không em ? Mịt mù con đường ngôn ngữ - Đưa nhau về ngan ngát thơm nụ thủy chung...

   Hằng sáng, từng nụ hôn ngàn trùng gấp gáp - Ta cố đi tìm nhau qua từng bận gió mùa -  Ba mươi sáu ngàn cây số, chạm nhau chưa thấm tháp - Em mới ăn món gì mà nước miếng chua chua ?

   Hằng sáng, Em, nụ hôn ngàn trùng chăm chỉ - Anh, chuyên cần đánh bóng từng chiếc răng duyên - Ngày qua ngày... tháng qua tháng... năm qua năm... bền bĩ - Lặng lẽ tình trôi, lặng lẽ đời trôi... đến diệu kỳ.

   Hằng sáng, hai đầu ngàn trùng nụ hôn đỏ lửa - Rót về nhau giọt nắng sớm đam mê - Highway thênh thang... mặt trời bổ ngữa - Tuyết anh tan, từ biển ấm em về... 

   Hằng sáng, anh nhận nụ hôn ngàn trùng mây bóng tháp - Em gởi về anh ngọt ngào mầu nhiệm PoNaGa - Môi bã trầu hoàng hôn nhuộm chiều vội vã - Sóng cũ có dập dồn chân Trần Phú em qua ?

   Hằng sáng, anh có nụ hôn em ngàn trùng nơi chiều muộn - Hai đầu hành tinh, hai cõi đất trời - Ngữa mặt lên, anh nhìn... ngày chìm xuống - Đôi môi nào mở hé, anh ghé vào... đời bay lên, Em ơi !
  
___________________________

       Hỏi nhỏ xuân tình.

Em cho anh đặt tay vào đâu ?
Nơi mùa xuân rộn ràng bên núi
Nơi con tim từng ngày bối rối
Nơi con nai nhởn nhơ bên đồi.

Em cho anh đặt tay vào đâu ?
Nơi hoang sơ cội nguồn sông suối
Nơi lưu ly địa đàng khuất lối
Nơi anh về giũ bụi tinh khôi.

Em cho anh đặt môi vào đâu ?
Nơi hoa xuân nụ bừng hồng thắm
Nơi lời ru từng chiều say đắm
Nơi đêm tràn em hát biển dâu.

Em cho anh đặt môi vào đâu ?
Nơi đồng hoang bạt ngàn lời gió
Nơi em vang ngọt ngào hơi thở
Nơi tình si đăm đắm mong chờ.

Nơi nào ? Anh đặt vào, Em ơi !
Chiều nay mưa tuyết vẫn bời bời
Đi tìm giọt nắng cho ngày mới
Chia người nửa đời... nửa đời... rong chơi.
  
______________________

         

        vỤnG vỀ eM dỆt TầM gAi.

    Tầm gai...
           Tầm gai...
               Tầm gai...
       Em dệt cay đắng đắng cay mười hai khuyết tròn
       Ôi, đời hoang...
           Ôi, mùa hoang...
               Ôi, tình hoang...
        Đâu tay nà nuột... Em còn nghe đau...

Vụng về em dệt tầm gai
Lặng thầm nhật nguyệt chim bay phương nào ?
Đường khâu rướm giọt hồng đào
Em đau... rỏ lệ rưới vào trăm năm.

Vụng về em dệt tầm gai
Ngàn xa dõi mắt chim bay chưa về
Áo duyên chưa khép nguyện thề
Có nghe máu thắm não nề lòng nhau.

Vụng về em dệt tầm gai
Khoác chiêm bao cũ chim bay đâu rồi ?
Sông hồ cũng mõi cánh thôi
Đêm em nguyệt tận bên đồi... chim reo.

Vụng về em dệt tầm gai
Ngồi thiên thu đợi chim bay ngàn trùng
Thương nhau se sợi nhớ nhung
Che nhau tấm áo thủy chung... đi... về...
  
________________________

  
      mÒ vỀ ẳM gỌn XuÂn TưƠi.

Anh cạy cửa phòng em
(không uổng công một đời đạo tặc)
Đặt lên ngực em chùm nắng gió thơm xuân
Vượt ngàn dặm,
có thể xuân anh nhàu nát
Đừng buồn nghe,
Giang hồ vặt tìm về.

Anh buồn như chim hoang,
đông di quên lời hót
Quên núi quên sông lạc nẽo lầm đường
May,
Heo hút đó... đóm lửa hồng em nhóm
Xũ cánh anh về té ngữa giữa hồn hương.

Anh rũ tuyết như rũ miền mơ ác
Cõi mộng du cúi mặt nép hiên ngoài
Có thể không em, cất cho anh lời hát
Rằng : Tình ơi, thương nhớ tận mốt mai ?

Anh chạm vào em,
Mùa xuân vang lách tách
Búp vàng mai xòe nụ phấn mãn khai
Tóc chợt tươi, môi chợt tình lấp lánh
Vòng tay ơi, như cũi lửa mừng ai.

Anh bế em... thả vào liêu trai thăm thẳm
Này khói, này sương, này hoa cỏ mùa đầu
Em thơm tho âm ỉ un mùa nhan sắc
May,
Anh kịp về thắp lại xuân nhau.

Anh đặt mùa xuân lên ngực em - nhộn nhịp
Ong bướm ngoài kia sì sụp lạy vàng mai
Anh trơ trẻn...
Em bật cười khúc khích...
Xuân rồi ư ?
Hèn gì màu nắng cũ phục sinh.

___________________________


     tỰa ThỀm ĐôNg, ChỜ xUâN.

Nắng còn cầm cập giữa thềm đông
Như gái còn trinh sửa động phòng
Nụ mai xấu hổ cười - níu lá
Sợ sáng mùa xuân giáp mặt chồng...

Mưa còn ấp úng dối mùa đi
Như gái năm mươi tiếc nguyệt kỳ
Làm sao ướt nổi miền đất bụi
Chàng kịp về không buổi xuân thì ?

Gió còn dè dặt vuốt ngày rêu
Như tay ngàn dặm vuốt người yêu
Ngón nào nhuốm lạnh mùa đông muộn
Xô ngọn lông măng bước đìu hiu ?

Xuân đã chín chưa hay mới ửng
Mà hườm môi má đỏ... người dưng
Tháng Giêng chắc hẵn không về kịp
Ráng đợi, cuối mùa... lột áo xuân.
  
_______________________

          Ru Đêm.
             (Đêm nghe ai gởi "Đừng Xa Em Đêm Nay"- Nhạc Đức Huy)

"Đừng Xa Em Đêm Nay..."
Não lòng - Da diết
Nước mắt trộn vào tiếng hát - Khóc - Đêm trôi
Em ở đâu về ?
Ngả nghiêng trong vực tối
Vòng tay người... lưới võng một giòng sông.

***
"Đừng Xa Em Đêm nay..."
Gọi mời - Hờn tủi
Khóc làm chi em ?
Nước mắt nhốt vào tim
Tim đông lạnh ? Quen lời tình ngọt lịm
Thương cánh cò mùa lũ dạt tha phương.

***
"Đừng Xa Em Đêm Nay..."
Khàn khàn - Nghèn nghẹn
Em gởi về đâu ? Nơi ấy có nhận không ?
Sao thấy nỗi đêm đèn mờ rũ bóng
Tiếng hát rưng lòng ru ướt đẫm phố khuya.

***
"Đừng Xa Em Đêm Nay..."
Cô đơn - Tức tưởi
Người khóc thầm ? Người gục ngủ mất rồi ?
Mơ đi anh, mơ đi em
Một thiên đường - Một đêm nông nổi
Dẫu sáng mai - một sáng rất vô tình.

***
"Đừng Xa Em Đêm Nay..."
Say sưa - Trống lạnh
Giọng cười buồn thiu - Tiếng khóc cháy lòng
Đừng, Em ơi ! Đừng một mình vô vọng
Hãy chia nhau... dù rẻ rúng tình nhau.

***
"Đừng Xa Em Đêm Nay..."
Vô cùng - Bất tận
Dỗ dành nhau - nước mắt ướt vai mềm
Cho hết
Cho luôn
Cho tận cùng số kiếp
Trọn một đêm rong chơi trong hoang mạc nhân gian.

***
"Đừng Xa Em Đêm Nay..."
Tắt ngang - Im bặt
Người đã đi rồi
Còn lại... trống không
Bất chợt...
Em lại hát
Ừ, như trộn vào tiếng khóc
Khẩn cầu người... Đừng Xa Em Đêm Nay...
  
_______________________


        Tò he...

Khi Chúa nắn tò he Người đâu biết
Thả xuống trần nó đã biết cô đơn
Khi Em moi tim tò he đùa giỡn
Em đâu hay nó cũng biết giận hờn...
  
______________________________

            Cánh hài trăng.

Đêm ngả sấp xuống hoàng hôn mận chín
Người đi xa... Thôi, cũng khuất xa rồi
Cánh hài trăng đê mê lên rất vội
Sáng mơ hồ - sáng hoang mạc hư vinh...


                                  (HÙNG NGUYỄN)