Thứ Hai, 28 tháng 9, 2015

Lục bát tứ tiệt Hùng Nguyễn: TRĂNG THU DẠ KHÚC.


      ĐÊM MÃN NGUYỆT.


Ta đậu lên em: Em tròn
Vầng trăng mãn nguyệt chỉ mòn sơ sơ

Đò qua miền khuyết ru mờ
Đêm nay vằng vặc đôi bờ sông reo...





     NEO...


Trăng neo giữa bến sông Rằm
Ta neo ta giữa chổ nằm em chia
Mặc đời miệng lưỡi nọ kia
Trăng và ta cứ càng khuya càng đầy...





     SÔNG NƯỚC.


Đón đưa con nước thượng nguồn
Con sông cũ rích khi buồn khi vui
Nước ra ngoài biển nước vùi
Lòng sông lắng gạn ngậm ngùi phù sa...




     THƯỜNG TRÚ.


Em đừng nguầy nguậy lắc đầu
Khi đòi thường trú trong bài thơ ta
Nửa quê nửa tỉnh thiệt thà
Môi còn tươm tất đã... cà lăm... run.



    "MÌNH ƠI !", HOANG DẠI...


Rùng mình, hồn nhập xác ai
"Mình ơiiiii !!", em gọi, liêu trai thiệt rồi
Mùa lá rụng sạch thì thôi
Nghe em gọi thế: Đau... hồi sinh, đau.

                    (HÙNG NGUYỄN)

Thứ Năm, 24 tháng 9, 2015

Lục bát tứ tiệt Hùng Nguyễn: SÔNG CŨ TA VỀ...



      MƯỜI NĂM VÀ MỘT NỬA...


Bỏ không cả nửa phía giường
Mười năm... lạnh lẻo đến nhường thế kia?
Yêu người mấy cộng mấy chia

Lửa hương chăn gối sớm khuya, ớ Người!





       Ờ, THÌ...


Ờ, thì... chuếnh choáng cơn say
Ờ, thì... em đã khóc đầy chiêm bao
Ờ, thì... bẻ khóa động đào
Ờ, thì... hồ tử lẻn vào hái hoa...



      CẢM TÁC VỚI PHẠM THIÊN THƯ.


"Lên non tìm động hoa vàng"
Đào chôn xác bướm giữa đàn xuân tiên

Chày kình - mộng hoặc - cô miên
Về ư? ai ngán Phạm Thiên Thư... cười.

 

  
    ĐƯỜNG VỀ.

Mơ chi "áo gấm về làng"
Chỉ trông đò chửa sang ngang: Người còn

Thưa em, lối cũ vết mòn
Can chi đường lạ rãi toàn... chông gai.

                   (HÙNG NGUYỄN)

CÔ ĐƠN CHIỀU. (Lục bát Hùng Nguyễn)



       CÔ ĐƠN CHIỀU.

Chúng mình đâu biết gì hơn
Cô đơn va phải cô đơn thôi mà
Trời ơi! Xa thẳm mù xa
Sông em gió thét rừng ta mưa gầm
Chiều Long Quân bóng thâm trầm
Ôm bầu nắng sớm ăn nằm Âu Cơ
Cô đơn ai cũng dại khờ
Đem cơn mê nhuộm bài thơ dổ dành...

                (HÙNG NGUYỄN)

Thứ Tư, 23 tháng 9, 2015

ĐẸP GÌ NHAN SẮC PHÚ YÊN... (Lục bát Hùng Nguyễn)


    ĐẸP GÌ NHAN SẮC PHÚ YÊN...

Tới Cọp rình gái Phú Yên
Cũng thu nanh vuốt cười duyên làm lành
Cả khi gió thổi rùng mình
Em ngồi em... tiểu cũng tình như ai...

Tới Sư rình gái Phú Yên
Cũng so nhân quả ai... tiền mãn kinh?
Mỏ chuông mấy gõ vô tình

Từ em trắng nõn thình lình đứng lên...

Tới Vua rình gái Phú Yên
Cũng lum khum đứng kệ nghiêng sơn hà
Hoàng cung nhan sắc đại trà
Sao em giữa chốn trăng già kiêu sa...

Tới Ta rình gái Phú Yên
Nửa đời kinh sử thánh hiền quên luôn
Thần linh v cõi em... truồng
Trăm năm không đặng đâm buồn ngàn thu...

Lũ mình rình gái... Phú Yên
Ác nhơn chi lắm cái duyên quê nhà
Em ngồi, mất nết thi ca
Nhưng Thơ thiếu chút đàn bà hết... ngon.

                           (HÙNG NGUYỄN)

Thứ Bảy, 19 tháng 9, 2015

CHÚT THƠ TÌNH BÊN SÔNG. (Thơ Hùng Nguyễn)



      SÔNG ƠI!
Em không làm con cò

Lòng sông đâu sám hối
Ta không làm ngọn gió
Lòng em đâu nổi trôi...




          ĐÔI BỜ NO GIÓ.
Bờ Nam sông cứng em mềm
Đò Trương Chi quẩn bên thềm Mỵ Nương
Ngọc nào chẳng sắc chẳng hương
Sao Sâm Thương xuống đầy phương Bắc rồi?


                              
                                                  (HÙNG NGUYỄN)



Thứ Tư, 16 tháng 9, 2015

BÓNG THU. - (Lục Bát Tứ Tiệt Hùng Nguyễn)



    AEROBIC...
Aerobic, em về
Phía anh lồng lộng bốn bề xôn xao
Đương không đổ sập vào nhau
Van nhau nới bớt kẻo nhàu đời nhau...




     NỤ HOA THU.

Hoa em nở phải mùa ta
Hương xưa sắc cũ bay ra mịt mờ
Mười năm lòng đất dật dờ
Khóc, mưa môi ướt vỡ bờ ngực em...

                     (HÙNG NGUYỄN)

Thứ Hai, 14 tháng 9, 2015

VẤP PHẢI MÙA THU EM... (Lục bát Tứ Tiệt Hùng Nguyễn)

     
     GIỚI NGHIÊM.
Bước qua mùa giới nghiêm em
Bỗng chiều trắc ẩn, chợt đêm rối bời
Đôi môi khóc - Cặp mắt cười
Người dưng khách lạ dám mời mọc sao?





 

     KINH THÁNH BUỒN.
Ta từ Tân Ước xông pha
Em trong Cựu Ước ngó ra... não nùng
Địa đàng từ thuở khốn cùng
Lời vàng tiếng ngọc thủy chung mấy người?






     NGƯỜI CŨ VỚI NHAU.
Chia em một nửa đời buồn
Nhận em một nửa ngọn nguồn thương đau
Can gì hẹn tận kiếp sau
Vài ba năm nữa bạc đầu, mất Duyên.






     MƯỜI LĂM NĂM... VỊNH KIỀU.
Mười lăm năm có là chi
So dây nắn phím giữ tỳ bà ngân
Cườm tay đã mỏi phong trần
Chào người hút bóng khuất dần phía xưa.





 

     CỌP XIẾC.
Bỏ rừng về ở tri âm
Ta như cọp xiếc ngoan nằm bên em
Buồn buồn hé mắt ra xem
Thấy đời vấy bụi lại thèm thịt tươi.

                                 (HÙNG NGUYỄN)

Thứ Sáu, 11 tháng 9, 2015

MỘNG DU EM, TÔI VỀ... (Thơ Hùng Nguyễn)


       MỘNG DU EM, TÔI VỀ...

Đậu trên đôi môi người đàn bà mớ ngủ
Một giọt nắng nồng nàn chở hết cả nửa mùa thu
Ngày rồi đi,
Như con Chuồn chuồn tháng Bảy
Cơn bảo nhỏ qua rồi,
Lặng ngắt vô tình tiếng thơ ru...

Đọng trên đôi mi người đàn bà mớ ngủ
Một viền ngân ngấn chạy quanh nền maccara thâm u
Hạnh phúc bước nhanh,
Ra ngoài căn nhà ký ức
Nước mắt vơi rồi,
Đâu kịp níu tay người khóc một trận phù du...

Đặt trên vầng trán người đàn bà mớ ngủ
Nửa nụ hôn vẹt mòn ăn xén mấy ngàn thu
Dường như...
Chạm phải ven bờ giấc mơ xuân chiều cô phụ
Em rùng mình...
Tá hỏa,
Ngở Mộng Du...

                                  (HÙNG NGUYỄN)

Thứ Năm, 10 tháng 9, 2015

ĐÊM THẤY TA VỀ PHỐ CŨ... (Thơ Hùng Nguyễn)






     ĐÊM THẤY TA VỀ PHỐ CŨ...

Ta về phố cũ... chôn ta
Coi như chấm hết bôn ba kiếp này
Ta tìm em - gầy cuộc say
Ôm nhau thách thức mỏng dày thiên thu...

Ta về phố cũ... ghẹo người
Ơ hay, lãng xẹt, nụ cười héo queo
Buồn nào nghiêng rót hắt heo
Nỗi đau thấm ướt nửa đèo bên kia...

Ta về phố cũ... thương em
Con trăng lữ thứ xuống thềm chông chênh
Trời mông mênh - Đời lênh đênh
Trăm năm bèo nước dập duềnh thôi ư ?

Ta về phố cũ... yêu nhau

Hoa Vô Thường nở bên cầu Vô Minh
Tựa đầu kín ngực thư sinh
Lặng thầm vắt nốt giọt tình mời nhau...

Ta về phố cũ... của ta
Tang thương đến thế, may mà còn em 
May còn một tiếng khóc đêm
May còn hơi ấm giữa mềm mại... tay.

                     (HÙNG NGUYỄN)