Chủ Nhật, 8 tháng 9, 2013

Thơ Hùng Nguyễn - (Trang 16)



             Họ Nguyễn nhà ta.
                   (Chỉ Người họ Nguyễn mới thấu lòng Người họ Nguyễn)

     1- Nguyễn Trải:

Khi Ức Trai nghiêng gông, hàm râu bạc quét lên bầu ngực non vừa tượng sữa
Cô gái bán chiếu gon năm nào ôm chặt mái đầu thưa
Mưa… mưa đi lạc… mưa ngoài song lao thất
Mai có muôn trùng sao khóc nỗi tri âm
Ai đập chén đốt rừng về xem Chiến quốc
Lời Bình Ngô Đại Cáo lên trời tro bụi oan khiên
Em đẹp mà làm chi? Em tài hoa mà làm chi?
Mà để máu tam tộc chảy dài lên ô sử?
Đêm Nguyễn Trải gắn đôi môi nứt lên khuôn ngực xuân nữ
Là mặt trời cúi đầu tạ lỗi ngày mai
Lời cuối cùng vì sao Khuê nhấp nháy:
          -Lộ ơi, con biết đạp chưa, mình ?

    2- Nguyễn Du:

Khi Nguyễn Du gò lưng trên cánh đồng lục bát
Xẻ luống cày tra vốc hạt văn hoa
Đâu hay Thúy Kiều khóc lời cuối cùng như hát
Thương mình mười lăm năm đánh đỉ đến chai l…
Ngập ngừng lả chả… lệ rơi… Tiền Đường sóng bạc
Còn giọt nào xuôi về trong vắt, ớ Kim Lang !?
Tú ông chấm mực nghiên son đỏ như chậu máu
Thi ca sao mà tàn ác
Nước mắt ba trăm năm đổ đầy mấy đại dương mới rửa sạch mộng Tố Như ?

    3- Nguyễn Huệ:

Khi ấy, Quang Trung cười… thở hắt:
           -Mình ơi ! Mình thật đáng yêu.
Tia đam mê xuân quang chớp lòe đôi hốc mắt
Xuôi tay… xuôi tay… buông thỏng một đời liệt oanh
Một thước gươm vung xé toang trời Bình Bắc
Một vò cúc tửu say mềm để sông núi thẩn thờ sóng biếc mắt Ngọc Hân
Quân vương reo Da ngựa bọc thây mà trời sa xuống đất
Đêm Nguyễn Huệ cưỡi tình “Trên mình ngựa gió” xô
Ôi, giọt lệ ngại ngùng,  giọt lệ yêu thương, giọt lệ ân cừu
Ngắn dài chua xót
Vọng đêm gõ dòn… lộp bộp… lộp bộp…
Vương hậu một mình bưng mặt khóc… sân si.
   
_______________________________________________

           Sinh nhật vào nghĩa trang…


Đêm đầu tuổi năm lăm, đi thăm nghĩa trang Tinh Trùng
Ghé từng ngôi mộ nhỏ li ti như hạt cát
Tội nghiệp lắm,
Đoàn tử sĩ từng theo ta trường chinh vạn lý
Có đứa nào sống sót sau hai mươi bốn giờ đâu
Ừ nhỉ, nếu chúng mầy còn sống cả
Thì lấy đâu ra đất trời mà chứa hết lũ… Hùng con.

****

Đêm đầu tuổi năm lăm, đi thăm nghĩa trang Cố Nhân
Cắm từng nén nhang lên từng cổ mộ
Nghi ngút khói trầm
từ Con Tấm cho đến Thúy Kiều, Mị Châu,Thị Mầu, Thị Nở, Mị Nương v... v…
Lô nhô bia miệng khắc trăm lời chung thủy
Hồn nào tiết liệt, hồn nào làm đỉ
Cũng nằm bên nhau chép miệng mộng yêu thương…

****

Đêm đầu tuổi năm lăm, đi thăm nghĩa trang Tuổi Đời
Nằm sắp lớp năm mươi bốn nấm mồ quá khứ
Đâu dũng sĩ núi rừng sức cùng lực kiệt
Đâu thi nhân phách hồn nhấp nháy lửa ma trơi
Đâu gian thương bán trời không làm văn tự
Đâu bồ tát vắt chiều mở tiệc đãi chúng sinh…

****

Đêm đầu tuổi năm lăm, đi thăm nghĩa trang Thơ
Đếm đại khái chắc cũng dư ba ngàn mộ chí
Bao bài thơ đẹp cũng đành lòng đem chôn sống
Sợ đời đọc phải lại sôi gan
Bao bài thơ thắt cổ, nhảy lầu, rạch bụng
Đáy huyệt lạnh lùng, đời nỡ bội bạc nhau chi…

****

Đêm đầu tuổi năm lăm, đi thăm nghĩa trang Mộ Gió
Mộ anh bên này chôn trước nửa vầng trăng
Mộ dành cho em, tự tay anh đắp sẵn
Đợi ngày em chết yểu giữa tình đau
Chắc cũng buồn lắm khi xuống tay giết người yêu dấu
Ừ,
Thì em mồ yên mả đẹp rồi anh sẽ theo ngay…
  
_________________________________________

     Xe thổ mộ dạo chiều thổ mộ...

Ngậm ngùi thổ mộ quạnh hiu
Bánh xe thổ mộ nghiến chiều đa âm
Vết roi xà ích đau ngầm
Trăm năm đất lạnh hồn câm sao hồn ?

     Hồn hoang khóc dưới hoàng hôn
     Giọt treo giọt trễ cũng... dồn nén thôi
     Lệ người chắt gió thôi nôi
     Ướt sao mà ướt đỏ đôi mắt lành...

Cúng bài lục bát mới toanh
Đốt thay vàng mã khói cành hóa sương
Bay đi... vút tận mười phương
Rước lưng hoàng hạc cõng thương yêu về...

     Kìa ai ! Xõa tóc lơi thề
     Bỏ quên nhau giữa tứ bề thiên thu
     Ngậm cười sao nỗi phù du
     Đi bao bước hết bài ru dổ người ?

Chiều vênh say khướt lỡ lời
Than van thổ mộ kinh hời cầu siêu
Dậm chân nhạc ngựa lều phều
Chuyến xe thổ mộ chở chiều... lắc lư...
  
___________________________________



    MẦU CƯỜI XỔ TOẸT KINH THƯ.

Mầu cười ha hả khi vén váy
Trịn cái trời cho lên mặt đời
A ha! mát quá miền không đáy
Thiên hạ ra chi mấy kiếp người
Kinh thư đâu đỏ như kinh nguyệt
Bày đặt so bì chuyện nhục vinh
Ai người mệnh phụ khoe đoan chính
Mà chưa mơ làm đĩ một lần ?

Mầu cười ỏn ẻn nhớ Kỉnh Tâm
Con mắt lim dim... tiểu đa tình
Tiếng mỏ vọng về khua cõi cấm
Hồi chuông ngân động nẽo vô minh
Chàng ơi ! Trăng sáng... Trăng sáng lắm !
đến nhức rưng rưng khắp cửa mình
Mơ duyên tăng tục mùa lâm trận
Dắt díu nhau về bến siêu sinh...

Mầu cười khanh khách dưới cửa quan
Bành mông trắng lóa rực công đàn
Một lũ mày râu đầu đã bạc
Dãi chảy gầm ghè, Mầu... hóa tiên:
   -Thằng nào thấy vú mà không liếc
Chẵng đấng hoạn quan cũng đái ngồi ?
Vất cha cái thứ luân thường thối
Cỏ bà xanh mộ khóc Trọng Ni...

Mầu cười... nức nở đêm trở dạ
Hạnh phúc ban đời một sinh linh
Nửa nào mê đắm mùa da thịt ?
Nửa nào thánh khiết giấc tri âm ?
Xác thân Nô vuốt đêm bần bật
Tuệ mẫn trao người tiểu Kỉnh Tâm
 Hài nhi vốn của trời gặp đất
Giữa cõi hoàn nguyên chứng đạo Người...

Mầu cười đắc chí đêm nhập diệt
Thị Kính thôi oan, vãng niết bàn
Quan Âm sáng chói đài bồ tát
Thoắt bỗng Thị Mầu tỏa hào quang
Cả gan vãi đái lên đạo lý
Nữ nhi cách mạng... để nằm ngang
Ha... ha... thắng lợi, Mầu hào sãng
Mấy tỷ đàn bà vụt... cười vang.
   
________________________________


           vỀ bUổI tÀn ĐôNg.

Phố tàn đông bước ai về lặng ngắt
Giọt mưa cằn trời vắt kiệt, trôi xuôi
Hàng cây rưng rưng vẫy chào bóng núi
Tiếng khóc nào vỡ vụn gọi hư không ?

Áo tàn đông ẩm nồng vai lêu lổng
Quên nguyền xưa, mái gác bến sông xa
Thiếu phụ trẻ dấu tình thơm màu má
Ai ngoài kia lỡ bước phụ tình ai ?

Ngày tàn đông, mấy mùa rồi trở lại
Vin trơ vơ khô khốc cội sầu đông
Cũng gió chướng ái ân lòng sông rộng
Níu trang thơ trầm ẩn đáy dạ cầu.

Quán tàn đông, lạnh buốt đèn vàng bậu
Rượu nồng khê một chén uống một mình
Cô chủ quán lơ mơ cơn thiền định
Con chó già lẳng cẳng tiếp khách quen...

Đêm tàn đông liêu xiêu về ngõ hẹn
Người cũ đâu rồi, năm bảy năm xa ?
Thơ say dắt lang thang mềm sỏi đá
Rượu say càn men thắp cháy hương xưa.

Bếp tàn đông, ai ra tay nhóm lửa ?
Tình tàn đông, ai ấp ủ đời nhau ?
Ta tàn đông, gã cô hành khuât dấu ?
Em tàn đông, chôn sống trái tim... đông ?

                         
__________________________________

                 Phục sinh.

         Có một ngày...ta về bến cũ
         Phố dưng buồn, dưng lạ, dưng xa
         Góc chợ người qua lòng... dã thú
         Ta mất người hay người mất ta ?

         Có một đêm... đứng bên giậu kẽm
         Vẵng tiếng người ru võng à ơi
         Ta chết lặng, đời ta chết sém
         Em bình yên, ta mất hẳn người.

         Có một thời... vu vơ hò hẹn
         Giọt thánh nồng đáy mắt em xanh
         Ly bôi, ta cười khô đáy chén
         Buồn chi em, ngày tháng hẳn nhanh...

         Có một thuở... ta, chàng trai trẻ
         Tạm biệt em lê gót lữ hành
         Nhọc bước anh hùng vào thời thế
         Loanh quanh, thấm mệt bụi công khanh.

         Có một ngày... một ngày ta... khóc
         Xót người xưa, tiếc hẳn đời mình
         Cây thập giá treo thân ẩm mốc
         Đáng đời ta khát vọng... Phục Sinh.
  
___________________________________


         mỒ cÔi ChIm HóT lỜi ĐaU.

Tôi mồ côi Núi
Tôi mồ côi Sông
Lang thang nỗi nhớ trên đồng quê xa
Đoàn viên nâng chén thái hòa
Bình yên sao lại nhớ nhà, rưng rưng ?

Tôi mồ côi Ngày
Tôi mồ côi Đêm
Dưng nơi xứ lạ đau niềm bơ vơ
Quạ kêu chiều lạnh, ngẫn ngơ
Sao chưa hương khói thắp chờ cố nhân ?

Tôi mồ côi Đất
Tôi mồ côi Trời
Mấy năm bản xứ đâu lời điểm danh ?
Lá chưa vàng đã lìa cành
Chưa bao nhiêu tuổi đã thành người xưa.

Tôi mồ côi Nghĩa
Tôi mồ côi Tình
Liêu xiêu va vấp đau linh hồn chiều
Tay em trắng cũng tịch liêu
Tựa vào cứ trống quạnh hiu... tủi người !

Tôi mồ côi Người
Tôi mồ côi Em
Từ chim di mỏi cánh đêm lạc bầy
Từ Em giũ áo khoanh tay
Từ Tôi ngớ ngẫn loay hoay... rơi Người ?

Tôi mồ côi Tôi
Tôi mồ côi Thơ
Nửa trang ký ức mù mờ buồn xưa
Đêm ơi, đừng giữ chi mưa
Bao nhiêu giọt đắng đong vừa mắt khô ?

Tôi mồ côi Mộng
Tôi mồ côi Đời
Dững dưng lưu lạc xứ người... chân ta
Về đâu mùa cũ kiêu sa ?
Em đâu ? Có dám quê nhà... chờ anh ?
   
__________________________________
  

   Giao thừa, biết mời nhau mấy ly ?

Có một giao thừa nằm nghe gió
U... u... qua - như tiếng thở dài
Nhớ dăm thằng bạn thời gian khó
Dắt díu lên rừng mộng... Một mai.

Đến nhớ mà sao cũng chần chừ
Hay sợ trăm năm đến điểm danh ?
Bỏ lơ từ thuở mồ chưa lạnh
Nhật nguyệt nghe bây... Thế, cười trừ.

Lên non nhạo núi chưa hùng vĩ
Trải áo thư sinh lót dặm trường
Buổi sáng rượu đâu mà hào khí
Sương chìm mặt đỏ cũng thái dương.

Mấy đứa chúng mầy xanh tóc lá
Ngả xuống hồn nhiên - vai để trần
Hảo hán làm sao mà thành Phật
Chết trẻ - kịp đâu biết đàn bà.

Một lũ chúng mình quên mất xuân
Tháng Giêng tháng Chạp suốt trên rừng
Tóc ai chờ đợi tha hồ bạc
Sông núi giang hồ... Yêu cũng... chung.

Đã trót qua sông, đã lụy đò
Tiếc chi cát bụi cuộc bể dâu
Miễn đâu xuân lộc xanh bờ giậu
Tiếng mẹ tiếng em nhặt khoan hò.

Có thằng sốt rét chưa kịp... nhát
Bón vội rừng xanh một xác thân
Có thằng nát bấy trên lưới kẽm
Anh hùng khí đoãn cũng nhăn răng.

Có thằng thương mẹ khô đáy mắt
Thất thểu nhìn quanh khắp pháp trường
Có thằng hấp hối còn ấm ức
Chưa kịp giặt quần cho người yêu.

Ta cứ dặn nhau : Chơi tới bến
Thế mà đứa chết đứa muôn xa
Oan hồn uổng tử ai nhớ đến
Đừng nói yêng hùng cũng Nam kha.

Lũ mầy nằm giỡn cùng giun dế
Tao với mấy thằng lạc qua đây
Cái xác tươi - vui buồn lấy lệ
Hồn chết rồi - táng ở trên mây.

Giao thừa... biết mời nhau mấy ly
Bài thơ nhang khói thắp lên trời
Bạn bè dăm chữ... Ừ, đánh đĩ
Xứ Mỹ, tao buồn...
Thãm lắm bây ơi !
  
__________________________________


         tÔi Đi TìM tÔi.

&- tôi đi tìm Tôi, khắp rừng già núi thẳm
Tận đáy hang sâu gặp con thú độc tật nguyền
Hết nửa đời bôn ba mùa chinh chiến
Ôm phế tích về liếm láp vết thương đau
Còn nửa đời dẫu sẹo liền da khô máu
Tiếc trái tim côi cứ ứa máu - ứa máu không thôi...

&- tôi đi tìm Tôi, biển trời muôn hải lý
Tít tắp đão hoang gặp con Sứa nhỏ tội tình
Thân bèo bọt, sóng cứ cứ xô giòng vô định
Lang thang hoài không mãn kiếp lưu vong
Hôm về bến... nhằm hôm mặt trời bái vọng
Nó đành tan vào biển - Biển lại vốn lặng câm...

&- tôi đi tìm Tôi, giữa lòng người độ lượng
Qua buổi chợ chiều gặp vớ vẩn chú Ruồi xanh
Dăm đụn rác chi cho mỏi nhừ đôi cánh
Nợ nần gì ai - đau đớn chệch đường bay
Rồi một sớm... sẽ một sớm xác rủ hồn gục gãy
Thân vùi chôn trong xe rác chợ mai...

&- tôi đi tìm Tôi, cuối hư vô siêu ảo
Vượt mấy tầng mây gặp tiên nữ hư thân
Quẵng thằng con đẻ hoang cho cõi trần nuốt chửng
Phó mặc cuộc đời đùn đẩy suốt cuộc chơi
Nó cứ đi... cứ đi... cứ đợi
Đi một đời... đi ngược lại phía hư vô...

&- tôi đi tìm Tôi, giữa bụi phố phường đô thị
Quán đèn mờ gặp gã đầu đinh say khướt ngâm thơ
Câu ngả nghiêng... câu cụt... câu dài... câu dang dỡ
Vô duyên, con bé áo dây cười - rung gối ngực bên vai
Óc khô quắc - trái tim chai man dại
Đêm quệt đen người lỡ bước - kẽ tha phương...

&- tôi đi tìm Tôi, trong phần hồn Em - đầy ngóc ngách
Góc khuất sâu gặp nguyên hình nhân dáng vẻ... Người
Chốc khóc - chốc cười - mộng tàn - mơ tới
Đẫy giấc Liêu trai nóng lạnh gối chăn
Địa ngục mảng... đen - Thiên đường vùng... trắng
Ngước mắt... ru tình - Úp mặt... tình ru.

&- tôi đi tìm Tôi, tận cùng trong Tôi - ký ức
Chốn rất mịt mù gặp Tôi - vẫn sơ sinh
Vẫn hoang dã như số trời đã định
Vẫn ở bên lề đường tiến hóa nhân gian
Chỉ xin Em... cho tôi dài thêm ngày tháng
Để chương cuối đời, tôi kịp khép... bài Thơ.
   
________________________________


       Đọ Mùa Thu với Gái.

Mùa buồn như... gái chán chồng
Lá rơi hờ hững trên lòng phố dơ

Mùa tình như... gái lẵng lơ
Giọt mưa ngủ trọ trên bờ cỏ hoang

Mùa đau như... gái mất vàng
Chim lang thang rú sợ hoàng hôn rơi

Mùa sang như... gái làng chơi
Gió ngàn lau lách rã rời phấn son

Mùa rầu như... gái lạc con
Nắng đi cõi khuất biết còn về không

Mùa ngon như... gái ở truồng
Câu thơ chết đuối cuối nguồn... Tào khê.


                                    (HÙNG NGUYỄN)


Viết về TRỊNH CÔNG SƠN - Phiếm luận của Hùng Nguyễn.



Phiếm luận:

      Trịnh Công Sơn có gì mà ghê gớm?
 alt


    Có người phụ nữ rất yêu thương tôi vẫn thườnng bảo tôi rất giống ông Trịnh Công Sơn (Ừ, có lẽ tôi giống ông Trịnh bởi cái vóc người “mình hạc xương mai” và cặp mắt kiếng, dù ông Trịnh mang kiếng cận từ trẻ còn tôi chỉ mang kiếng viễn mới mấy năm để đọc sách và vào mạng. Người mà tôi thấy giống ông Trịnh nhất có lẽ là anh bạn trẻ Lê Thiếu Nhơn, nhưng Nhơn thì đẹp trai trắng trẻo hơn Trịnh nhiều).


    Nói chung, tôi là tên ghen ghét Trịnh Công Sơn có điều kiện. Ghen ghét bởi tính ganh tỵ đương nhiên cố hữu rất Người. Ghét ghen thế mà vẫn thật lòng kính nể trân trọng.


    Tôi biết đến Trịnh Công Sơn từ năm 1968, khi đang học lớp Nhất trường Nam Tiểu Học Cộng Đồng Tuy Hòa, biết ông qua bài Gia Tài Của Mẹ và Giọt Mưa Trên Lá mà cứ mỗi chiều cả lớp lại rống họng hợp ca sau các bài kinh điển Việt Nam hay Học Sinh Hành Khúc v… v… Lớn lên một chút biết dần thêm nhạc Trịnh qua Ca Khúc Da Vàng và qua hai giọng hát chuyên Trịnh là Lệ Thu và Khánh Ly  (Khánh Ly không có biệt danh gì như sau này người ta gượng gạo ghép nhầm cả. Thời ấy, Thanh Thúy được gọi là Tiếng hát Liêu Trai hoặc Tiếng Ca Ma Túy, Thanh Tuyền: Nữ Hoàng Boléro, Lệ Thu: Nữ Hoàng Tango, Bạch Tuyết: Cải lương Chi Bảo, Út Bạch Lan: Sầu Nữ v…v…)


     Thời ấy,  chúng tôi đã mê Trịnh Công Sơn, không biết TCS là coi như chưa xóa xong nạn mù văn hóa văn nghệ, anh nào muốn làm ra vẻ am tường văn chương mà không mở mồm ra là thao thao bất tuyệt về hiện tượng Nhạc Trịnh thì đúng là thứ đồ dỡm.


    Thật sự, (chỉ riêng cá nhân tôi thôi), ngồi uống cà phê nước trà mà thưởng thức Trịnh thì chỉ như mới liếm láp được cái phần Xác của Trịnh, a dua chứ đếch biết gì. Bỡi TCS suốt một đời say, say ngon say lành, viết trong cõi say, trong miền tim say (cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng). Thực tế, mỗi ngày TCS có thể tự nạp năng lượng cho mình đến 2 chai Rémy-Martin hoặc tương đương số lượng như thế. Bạn hãy thử một lần say phiêu phất mà bước vào thế giới Âm Thanh Ngôn Ngữ của Trịnh mà xem, bạn sẽ chạm thấy được cái Hồn của Trịnh, tan vào cái Tâm của Trịnh. Ôi, cái Tâm cái Hồn của TCS luênh loang niềm ma mỵ !


    Trịnh là Thơ ? Trịnh là Nhạc ? (Thi trung hữu nhạc hay Nhạc trung hữu thi đây?). Khó ai có thể phối ngẩu được một cuộc hôn nhân đến xão diệu đến thế, tuyệt vời đến thế. Ca từ và cung bậc cứ âu yếm dắt díu nhau rời nhân gian mà tìm cuộc mây mưa hoan lạc nơi cuối trời. Người ta vẫn cứ bới móc từng cái khuyết điểm thường sai văn phong văn phạm trong chữ nghĩa ông, thường phá luật trong khuôn nhạc ông. Nhưng kệ mẹ nó, ông TCS ạ, trái tim luôn có sự nguệch ngoạc đáng yêu của nó. Hêêê… hêêê… bố ai dịch nổi nhạc Trịnh ra tiếng nước ngoài nên cũng đừng hòng có cái thứ gọi là ca khúc nhạc Việt lời Ngoại từ nơi TCS nhé!


    Trịnh Công Sơn và Thiền ? Tức cười, các ngài Hành giã Thiền quái gỡ dở hơi cứ chăm chăm gán ghép lẽ Thiền lên nhạc Trịnh. Một gã tu rượu ừng ực cả ngày làm thế quái nào mà mà ngồi kiết già dẫn khí cho nổi. Phải chăng TCS chỉ buông thả ngẫu hứng một cách vô thức trong từng bước liêu xiêu trong nơi chốn Người mà đạt đến cảnh giới Túy Tửu Thiền Du ?


    Trịnh Công Sơn và Tình ? Ngẫm ra, ông Trịnh cũng chẵng có chút gì nổi bật ở đây. Thì cùng lắm cũng đa tình hào hoa như bất cứ gã nghệ sỹ có chút tài hoa mà thôi. Bao huyền thoại tình sử TCS cũng từng được nhân gian dựng lên với lắm ngưỡng mộ, lắm dè bĩu bôi bác. Hú hồn, phước nhà ông lớn, ông không dính bẫy một cú hôn nhân nào, bình yên mà bơi xuôi theo cùng từng bóng dáng bên đời mà từ đó tự nguyện trở thành tác nhân cho nguồn sáng tạo bất tận của mình. Cám ơn họ nhé, ông Trịnh ! (Hêêê… hêêê…Tôi tin chắc Chim ông Trịnh không có vấn đề gì như lũ diều hâu vẫn đơm đặt, Chim không “xôn xao” nổi thì làm chó gì có cảm xúc mà hót lời sỏi đá ?).


    Trịnh Công Sơn và Chính kiến ?...(Tôi xin mạn phép lược bỏ đoạn này, không khéo lại chết lây thê thãm với ông Trịnh mất)…


    Trịnh Công Sơn không đủ sức làm học trò của ai và cũng không có ai đủ sức làm học trò của ông cả. Ông đi được một cách bình thản trên con đường hoang hóa của mình bằng chính đôi chân mình thậm chí không vết chân sau nào dẫm lên chính cả vết chân trước của mình như năng lực đích thực của một tài hoa đích thực. Tôi ghen ghét Trịnh Công Sơn. Và tôi… tâm phục Trịnh Công Sơn.


    Tôi vốn mắc chứng Bới móc đến tận cùng (phải không, em yêu?). Thế là tôi lặng lẽ tìm tòi nghe người ta hát Trịnh, tấu Trịnh. Biết bao nhiêu nhạc công tên tuổi, biết bao nhiêu giọng hát đẵng cấp Diva, Thiên vương; nhưng với tôi, chỉ riêng tôi thôi nhé, vẫn muôn đời là một saxophone Trần Vĩnh cuồng cuộn đam mê bất tận với Trịnh, vẫn là một nghèn nghẹn Khánh Ly nghẹt mũi cảm cúm lời da diết thủy chung với Trịnh. Hay đến nỗi bàng hoàng, hoãng hốt, đông cứng… Nhưng cuối cùng người hát Trịnh hay nhất vẫn là… Tôi. Với một chiều cô quạnh cơn say nhẹ nhàng chân chất, một không gian 20 mét vuông karaoke, một mái tóc dài ngất ngát bên mình, và… Một Cõi Đi Về… Ôi, hay đến tuyệt đỉnh, ông Trịnh của tôi ơi!



         (HÙNGNGUYỄN - viết ngày 01/4/2012)


BÀI THUỐC DÂN GIAN - (Truyện ngắn Hùng Nguyễn)





Truyện ngắn:

                            BÀI THUỐC DÂN GIAN.

      Cái trung đội 2 Công tác Xã Hội Chủ Nghĩa 10 ngày này gồm có 28 nam và 2 nữ, phụ trách nạo vét 1 km con mương thủy lợi sát mé đường tỉnh lộ 7 ngang qua xã H.T. nghèo và bụi. Đám đàn ông từ 20 tuổi đến 50 tuổi - đủ thành phần "cấp bốn" xã hội - mỗi ngày phải ra hiện trường 8 tiếng. Còn 2 mỹ nhân: Chị Năm Hường, 47 tuổi, múp máp ngọt ngay. Và Hoàng Hà, 20 tuổi, tóc dài đen, da trắng, cao, gọn - nói chung đẹp hết chổ chê. Hai người nhận công tác chị nuôi, được bố trí cho ở ké gian chái bếp nhà ông lão nông Bốn Sỹ, còn đám đàn ông, dĩ nhiên, an vị ngoài mảnh vườn chuối tàn phai còi cọc của ông già.....

      ... Hắn, năm ấy, 22 tuổi. Đi công tác thế cho cái suất LĐXHCN 10 ngày/năm của mẹ, để bà còn lo "lặn lội bờ sông"mà nuôi lũ cò con 6 đứa...

      ... 11 giờ đêm, đội chiếu bóng lưu động đã chấm dứt trọn gói bộ phim thứ 2. Hắn vội hối hã trở về nơi đóng trại trong tiếng cười đùa thô thiển tục tằn của đám bạn, mắc... tè và đói bụng quá chừng.
      Thò tay vội vào ba lô để moi gói bánh in - mà mẹ hắn đã dúi theo lúc sắp lên đường - bỗng hắn rú lên thãm thiết. Cái đau nhức bỏng rát thật nhanh từ cổ tay trái chạy dồn lên nách, lan vội vào ngực vào tim chỉ trong mấy giây. Cả trại ầm ĩ :-Thằng H. bị bồ cạp núi đớp rồi! Anh chàng Quốc Trung đội trưởng hét toáng :-Ai có sẵn chai dầu không ? Trời ạ, đàn ông ai mà thủ chi ba cái thứ dớ dẩn này chứ. Anh Quốc chạy u về phía chái bếp ông Bốn Sỹ, miệng oang oang như chó sũa trăng :-Chị Năm ơi ! Chị Hường ơi !...
      10 phút sau, chị Năm Hường chân thấp chân cao chạy vào căn lều của hắn.Chị  đắp lên mu bàn tay đã sưng vù của hắn một miếng bông gòn cở ba ngón tay, ẩm ẩm thứ thuốc  gì đó, rồi buộc lại bằng một chiếc khăn mù xoa trắng nuốt. Hắn chẵng thấy chút tác dụng gì như khi xức dầu gió, nhưng 10 phút sau thì cơn đau dịu dần và như hết nhức hẳn, chỉ còn râm ran nóng và hơi sưng... Bên ngoài, tiếng cả trung đội cười nói ầm ĩ vì một câu chuyện tiếu lâm gì đó...
      Thế là hắn biết hắn được chữa trị vết bồ cạp cắn bằng thứ thuốc dân gian gì rồi. Quê thiệt, nhưng kệ mẹ, hết đau là quá mừng rồi.
     Sáng sớm, hắn lò mò vào chái bếp, lúc chị Năm Hường và Hoàng Hà đang lui cui thổi lửa nấu cơm sáng. Thấy mặt hắn, Hoàng Hà quăng ngay cái muôi đang xào chảo măng xuống đất, cô quay ngoắt, chạy một lèo mất tiêu. Hắn chỉ còn có nước lí nhí :-Cảm ơn chị Năm, cảm ơn cô Hà... Cho tui gởi lại cái khăn... Chị Năm Hường cười như rú, cười khành khạch, cười khùng khục, cười ràn rụa nước mắt chỉ ra hè :-Đi tìm nó mà cảm ơn... Thuốc của nó đó... Hí... hí...

       ... Nửa tháng sau đó...
      Đêm trăng 18, thật tròn thật sáng, trên bãi biển có đôi trai gái dắt tay nhau lang thang dọc mé nước. Mái tóc đen dài của cô gái tung bay theo gió vật vờ như sóng.
      - Hôm ấy, em mà biết anh bị, em hổng thèm cứu đâu... Xấu hổ thí mồ.
      - He... he... Anh chết lấy ai em yêu...
      - Ai mà thèm. Tại em lỡ "bỏ của cứu người" mà hết đường lấy chồng mới bấm bụng mà theo anh chớ bộ...
      - He... he... Cám ơn bài thuốc dân gian. Thần dược muôn năm !
      - Xí.... hổng thèm chơi với anh nữa, đồ cái thứ vô duyên như quỷ sứ...
      - Hi... hi... Xin lỗi nữ thần y. Ái... đau anh mà em...
      - Cho chừa cái tật ăn nói mất dạy. Sao bữa trước con bồ cạp nó không đớp vô cái mỏ của anh cho rồi.
      - Ơ... em này, rũi vậy không lẽ em đắp thuốc của em lên miệng anh na ?
      - Chớ sao nữa.
      - Ơ... ghê vậy. Anh thà chết chớ dứt khoát hổng chịu à nghe. Ghê chết luôn.
      - Hi... hi... Cho đáng đời.

________________

     Ghi chú:
Bài thuốc dân gian :-Khi bạn bị bọ cạp, rít, ong, kiến bù nhọt... cắn, hãy chạy mau đến vợ hoặc người yêu để nhờ kẹp chổ bị cắn vào nơi "ấy".  Nếu không có vợ hoặc người yêu có thể xin thuốc từ bất cứ người phụ nữ nào gần nhất, họ sẽ quẹt xức hoặc tẩm vào bông gòn hay giẻ mềm mà đắp cho bạn. Yên chí, hiệu nghiệm như thần sau 10 phút.
      Tên trong sách thuốc : Nhựa Nhơn
      Tên văn học : Mỹ Nữ Tình Hoa.
      (He... he... Chúc các bạn luôn tao ngộ cùng các loài côn trùng độc)

                                      (HÙNG NGUYỄN)
 


Truyện tiếu lâm - Hùng Nguyễn sưu tầm và chế biến.




                 
                      NÚT BẤM OAN NGHIỆT.

    Có anh chàng được cơ quan bố trí theo đoàn tham quan học hỏi chuyên ngành với nước bạn. Đoàn được nước bạn - khá văn minh tân tiến - chiêu đãi ăn ở trong một khách sạn cở 5 sao.
     An vị đâu đó xong, anh chàng lò mò mở cửa nhà vệ sinh(bathroom) chực hòng xả bầu tâm sự.
     Ây da ! Quá tiện nghi, quá diễm lệ ! Anh chàng tụt quần ngồi bệt trên bàn cầu rực rỡ cẩm thạch. Đối diện là một bảng công tắc điện với nhiều nút bấm đủ màu, nhiều ghi chú.Anh chàng bấm từng nút một...
     -A, nút mở ánh sáng xoay bảy sắc cầu vồng !
     -A, nút mở nhạc giao hưởng thính phòng !
     -A, nút mở hương thơm hoa trái bốn mùa !
     -A, nút mở mưa rào đầu hạ !
     ...Và nút chìa giấy đủ loại, nút chìa xà phòng, nút chìa nước thơm... Ui chao, không thiếu tiện nghi nào ! Đúng là hiện đại 5 sao.
     Đến chiếc nút cuối cùng, anh hí hửng đưa ngón tay bấm vào... Bỗng, anh thét lên hãi hùng :
     -Bớ trời ơi, chết tui rồi...
     Anh chàng không kịp kéo quần, bụm nguyên đùm của quý máu me đầm đìa tông cửa chạy ra ngoài la làng cầu cứu...
     Trời ạ, nhè cái nút điều khiển "CHỨC NĂNG TỰ ĐỘNG BÓC BĂNG VỆ SINH CHO QUÝ BÀ" mà cả gan bấm vào.
     Heee...heee...
  
___________________________________________________


                         CÔNG NGHỆ CAO.

     Một anh chàng dốt đặc tiếng Anh được đến định cư ở Mỹ (dứt khoát không phải là Hùng tui à nghe)
     Đến một mình, ở một mình. Sống cũng được thôi, cứ chịu khó ra dấu và bắt chước người chung quanh thì cũng tạm ổn. Cùng lắm thì tìm người Việt đồng hương mà hỏi mà nhờ.
    Tức cái là trong bộ Tứ khoái thì Ăn, Ngủ và Ị thì vô tư rồi. Chỉ phải tội thèm cái vụ kia quá đi, thèm phát chết, trúng cái giống đàn bà xứ này ra đường ăn mặc hồn nhiên sexy hết ý, bố ai mà chịu nổi. Biết hỏi ai bây giờ, biết bắt chước ai đây.
     ...Một sáng đẹp trời, anh chàng đi lang thang qua từng con phố - hòng quên đi "niềm đau khổ" đang dày vò cái xác phàm - .Bỗng, từ bên này đường anh nhìn thấy dưới một gốc cây cổ thụ bên kia có đặt một chiếc máy cở như cái tủ lạnh, cao hơn đầu người. Anh quan sát, một ông Mỹ cao lớn đến trước máy, bỏ đồng xu vào một khe nhỏ, rồi ông ta mở ba-ghết quần, đứng áp sát vào, máy chạy nghe re re, khoảng 2 phút sau ông ta rút ra, cài lại ba-ghết, vẻ mặt khoan khoái sung sướng, huýt sáo bỏ đi.
     Anh chàng thông minh đột xuất đoán ngay :-Đúng là cái máy chơi rồi. Tụi Mỹ tâm lý gớm à nghe.
     Thấy vậy chớ cũng chưa dám chắc ăn. Anh chàng cố quan sát thêm chút nữa. Thì cứ 15 - 20 phút lại có một người đàn ông đến     "xài máy", y hệt nhau, thái độ khi xong việc sung sướng cũng giống nhau.
     -Thế là chắc ăn rùi. Từ nay tớ đếch lo nữa, heee.. heee... rẻ òm.
     Anh chàng bước vội tới máy, bỏ đồng 25 cent vào khe, một lổ tròn nhỏ mở ra, anh chàng kéo ba-ghết quần lôi thằng Tèo Em đang sắp chết vì nhịn thèm nhịn khát kinh niên ra, rồi nhét ngay vào...
     -Ối... cha mẹ ơi... chết con...
     Anh nhảy cà tưng cà tưng miệng la làng ỏm tỏi. Người đi đường xúm nhau bu tới. Anh chìa ra khóc kể cầu cứu. Trời ạ ! Đầu thằng Tèo Em bị đính cha nó một hột nút to bằng đông xu 1 cent.
     Gọi 911 ngay. Anh chàng Việt kiều khốn khổ nhà ta sữ dụng nhầm máy "TRA NÚT TỰ ĐỘNG" rồi.
     Heee... heee.... (hổng phải tui à nghe).


                                       (HÙNG NGUYỄN)