TẦM XUÂN EM.
Chiều qua có kẻ giang hồ
Hai tay ôm mặt bi bô gọi đời
Rằng ta một thuở xa người
Trăm năm hun hút tiếng hời tầm xuân
Em ngồi cúi phận cố nhân
Nhăn đuôi con mắt tần ngần phẩy tay
Rằng em từ độ gió bay
Đã thôi gỡ mũi cỏ may gấu quần
Chiều qua có đứa phong trần
Xuống vườn cởi áo tầm xuân hoa cà
Rằng ta thấp chí nam kha
Về như mây trắng khẽ qua tóc người
Em ngồi he hé nụ cười
Tháng Giêng lấp ló nửa mời nửa xua
Rằng em con gái có mùa
Đã đi đi hẳn đừng đùa cợt nhau
Chiều qua có gã to đầu
Hôn lên môi cũ tìm màu son quen
Rằng ta vỡ mộng trăng đèn
Nghe vinh hoa ấy trống kèn dửng dưng
Em ngồi khép vạt tầm xuân
Giấu hương sợ đượm thanh tân cháy mình
Rằng em qua cửa lụy tình
Có ôm ôm khẽ kẻo khuynh đảo lòng.
(HÙNG NGUYỄN)