Thứ Sáu, 22 tháng 10, 2021

TRÊN BƯỚC THỜI GIAN.(Thơ Hùng Nguyễn)

       TRÊN BƯỚC THỜI GIAN.

Mười năm lê gót trăm phố chợ
Mỏi dấu chân đời vạn nắng mưa
Ngực ta còn giấu dăm hơi thở
Mai mốt mò về lấy gái xưa.

Trăm năm áo đỏ người da trắng
Trên sào cuối bể hóng mùa dâu
Bước ai còn gõ dồn xa lắc
Để gió tàn hương thổi bạc màu.

Ngàn năm cười nhạt niềm thiên cổ
Ta rồi tro cốt biết về đâu?
Em rồi giở ngực vun nấm mộ
Nhốt một linh hồn không kiếp sau.
 

               (HÙNG NGUYỄN)
                          21/10/2021



 

Thứ Ba, 19 tháng 10, 2021

THƠ DỒN TỚI THÁNG 10/2021


 
   CHỜ CUỐI MÙA, TUYẾT TAN.


Gió về phương Bắc, mây về Bắc
Ta chờ lận đận dáng em trôi
Nhớ thương hồ dễ quen chân mỏi
Mùa cứ tiếp mùa, trăng tiếp trăng.


Tuyết đổ chiều nay, ta chiều nay
Hàng cây vắng lá, lá vắng cành
Em cứ phương Nam ngồi hiu quạnh
Ta buồn trau chuốt cốc rượu say.


Lật trang thơ rách, lòng nhuốm rách
Mùa khó mùa thương vá điêu tàn
Đừng tiễn đưa nhau về quá vãng
Sợ bóng chim về trắng ngàn xanh.


Em từng lặng lẽ, ta lặng lẽ
Ngoảnh mặt nghe chừng mắt sau lưng
Ngày mai khóc giữa bờ rêu cứng
Giọt lệ ai mềm mắt đỏ hoe?

Đất nằm chờ nắng, cây nhớ nắng
Ta chịu một đời nằm xót nhau
Thưa em, mùa mới bìm xanh giậu
Có thể trở mình nghiêng ngó chăng?

     ________________

       NGŨ ÂM CHIỀU VIỄN XỨ.

Mỗi chiều phố hứng trận mưa
Lại thêm ít bụi hoa vừa mồ côi
Có người quả phụ bặm môi
Cắn đau một nụ giấc hồi xuân tan.

Mỗi chiều phố đón lá vàng
Lại dăm con sẻ bỏ ngang vườn hồng
Có người thiếu phụ môi cong
Ngậm nghe cọng cỏ nghinh đông vùng vằng.
 
Mỗi chiều phố thở gió gằn
Lại đôi diều giấy vụt băng lên trời
Bên kia miền nắng chờ rơi    
Có người mới cũ nhớ người mới đi.

Mỗi chiều phố tím tà huy
Lại mình ta hóng Tử Kỳ đăm chiêu
Có người cô phụ xự liu
Rung đàn mà khóc vỡ thiều quang nhau.

      __________________

    NHƯ SƯƠNG MÙ CUỐI THU.
 
Như sương, lòng chợt rất mù
Em rơi, hoa rụng: Mùa thu nhòa nhòa
Nắng xưa chừ cũ vắng xa
Ta dưng trắng mắt trên già đầu em.

Như sương, lòng rót ngại ngần
Xuống mênh mông tuổi em lần lữa phai
Cuối trời ta một sớm mai
Chợt em hóa cỏ mỏng dày hứng ta.
 
Như sương, lơ đễnh ta nằm
Trên xanh lá úa những trầm tĩnh nhau
Buồn mai mốt lá bay màu
Mùa đông hóa tuyết bạc đầu cành sương.

     ___________________

     THƯA EM.

     Thưa người "lưỡi trốn sau răng"
Có còn muốn giữ vĩnh hằng nữa không?
Tiếc gì một nụ thu đông
Để hoa sâu nhiệm xuống mông mênh tình.
 
    Thưa người "góa phụ đồng trinh"
Có còn dung dưỡng nửa linh hồn buồn?
Tiếc gì một giấc ngủ suông
Để thiên thu khóc vở tuồng trăm năm.

      _________________

     CƠN MƯA CHIỀU DAI DẲNG...

    
Sau cơn mưa đã tối mò
Trời thương ta đã từng hò hẹn em
Hoàng hôn nào chẳng nhá nhem
Em lo phát khóc, ta xem trời: Mừng!

Ngập ngừng chưa? tiếng: Anh, đừng!
Ta cười: Mưa dứt ta dừng, lại mưa.
Sau cơn mưa, trăng đọt dừa
Chia năm xẻ bảy như vừa bốc thăm.

Phải chi em tắm đêm rằm
Ta lên nong kén hóa tằm ăn dâu
Bây chừ trăng đã móc câu
Cơn mưa xấu hổ dãi dầu, về không.

Sau cơn mưa lại gió ròng
Thổi đâu không thổi, thổi hồng má em
Đằng nào đêm đã ra đêm
Thì thôi, anh dỗ em mềm chiêm bao.

Ngày mai trời có ra sao
Đôi ta cũng nguyện kính chào: Chiều mưa!

     _______________

   CHẾT THEO ANH TỪNG MÙA.
 
Sao làm em đông cứng
Giữa mùa hè bốc hơi
Ánh mắt nào vô thức  
Tê dại rồi, anh ơi!

Sao làm em tan chảy
Đêm đông nào khói sương
Vòng tay anh đốt cháy
Ôm chi em mật đường.

Sao làm em lãnh cảm
Anh từng quên cuối thu
Rừng theo mùa ảm đạm
Em theo lá mịt mù.

Sao làm em sôi động
Anh về hát tình xuân
Ru chi lời khát vọng
Em quy hàng, chết trân.

     _____________

    MỘT THUỞ MƯA NON.
 
Chẳng hiểu mưa làm chi
Để một người ướt áo
Bên một người vô đạo
Liếc nhau mà sân si.

Em về phơi áo ướt
Tiếc một chiều mưa oan
Người đi như gió thoảng
Còn nhớ gì cổ hương.

Ta trăm năm thất lộc
Thương phải người lông măng
Chiều mưa em da trắng
Thơm một đời đi rông.
 
Chẳng hiểu mưa làm gì
Để cứ chiều là nhớ
Áo em đầy mắt vỡ
Ướt chi mộng xuân thì.

    ___________

     CHIỀU LOANH QUANH PHỐ NHỎ.

Đường quen bước lạ tôi về
Chiều ngơ ngác gió trăm bề chim bay
Trên đầu tháp cổ ngàn mây
Vầng khăn tang trắng phủ đầy dấu rêu.
 
Phố dài bước ngắn tôi đi
Chiều hiu hắt nắng buồn ly tan người
Bước từng bước hoa sữa rơi
Mùi ai tục lụy chơi vơi kiếp này.

Chén lưng bầu cạn tôi say
Chiều quay quắt rượu no đầy mắt khô
Ngả nghiêng tỉnh lỵ xô bồ
Cơn vui xóm nhỏ lại hồ đồ... tôi.

        ____________

     NÀO, NHẸ NHÀNG RỤNG XUỐNG.

 
Thả mình ra khỏi đám mây
Giọt mưa tự vẫn trên cây bông hồng
Tình nào tình chẳng gió giông
Tìm chi cái chết giữa lòng sắc hương?
 
Buông mình xuống cỏ quyên sinh
Giọt sương về lại cõi mình thiên thu
Tình nào tình chẳng mộng du
Tìm quên chi giữa huyền phù thực hư?
 
Chôn mình vào cuộc hoàng lương
Rải bao giọt máu dẫn đường về xưa
Tình nào tình chẳng thiệt thua
Tìm chi tịnh độ giữa mùa vãng sinh?

               (HÙNG NGUYỄN - 19/10/2021)