Thứ Ba, 31 tháng 12, 2019

TRƯỚC TRANG LỊCH CUỐI NĂM (Thơ Hùng Nguyễn)

TRƯỚC TRANG LỊCH CUỐI NĂM.

Đừng lật nhau như lịch
Đủ bốn mùa là xong
Trang đời ta đưa võng
Lui tới, em nằm không?

Đừng xé nhau như lịch
Khi tình đã hóa rong
Đời mỗi ngày mỗi mỏng
Sá gì nỗi tồn vong...

Đừng đếm nhau như lịch
Kiếp này trót chờ mong
Ta thôi ngang, còn dọc
Trên thân rêu nặng lòng...

Đừng hết nhau như lịch
Kẻo rơi vào thinh không
Mặt hình che mặt bóng
Khép đời nhau cho xong!

       (HÙNG NGUYỄN - 31/12/2019)




Thứ Sáu, 27 tháng 12, 2019

LÃNG ĐÃNG MÙA ĐÔNG ĐÔI TA.(Thơ Hùng Nguyễn)

LÃNG ĐÃNG MÙA ĐÔNG ĐÔI TA.

Mùa đông ngập đầu,
Ta về bụng đói
Tuyết dằn dỗi tan theo miệng lưỡi mưa mùa
Nhà ai chụm củi thông, thơm nồng mùi khói
Bắt nhớ quê nhà,
Rơm rớm nước mắt xưa...

Ta vạch tìm em trong từng khe nhớ
Như nong tằm khép kén trốn chiều mưa
Có sợi tóc dài lòi ra,
Vướng trong kẹt cửa
Dắt Trọng Thủy nay theo dấu em về...
Mỵ Nương xưa...

 Mùa đông của em,
Dằng dặc từng cơn mưa áp thấp
Đêm cứ dững dưng dài cho đủ chứa giọt buồn luân canh
Những mất, những còn:
Vai gầy đẫy gánh
Oằn cả giấc mơ có chuyến tàu về ga xép...
Đêm câm.

Em,
Con nhện nhỏ cô đơn
Vẫn thu lu nằm trong khung lưới
Khoác bộ cánh mùa xuân gam màu tối vô hồn
Chợt rũi may?
Sợi tơ chùng thả em vào bài thơ hư đốn
Và mùa đông,
Mùa đông,
Em rơi
Em chết tươi...

Mùa đông Đông Bắc, em ơi!
Tuyết trùng trùng tuyết
Thờ ơ ta, 
Buồn điệp điệp buồn
Bất chợt tầm xuân em qua vườn cỏ khô luống cuống
Mắt phương Nam rơi chi hai giòng sóng sánh,
Ngập hồ Duyên?

Xong bài thơ, ném bút
Vừa rộng vừa dài ngang ngữa một đêm đông
Liệu có đủ vỗ về giấc mơ cô quả?
Ta cúi mặt:
Loài thần linh mục rỗng
Thì thôi em,
Mọt sè chi thêm cho đau đớn cuộc tình xa...

                       (HÙNG NGUYỄN - 26/12/2019) 
 




Thứ Tư, 4 tháng 12, 2019

CỔ TÍCH MÙA ĐÔNG. (Lục bát Hùng Nguyễn)

      CỔ TÍCH MÙA ĐÔNG. 

Hoa xưa lại nở cuối mùa
Gieo hương rắc phấn bỏ bùa bướm ong
Động đào trấn ếm rêu phong
Liêu trai chú niệm, mùa đông: hoa vàng...

Vườn xưa nụ khép lỡ làng
Chiều sương khói mộng lạc dòng lệ sa
Tiếng người khoan nhặt âm ba
Sao dìm nhau xuống trầm kha kiếp người?

Thơ xưa đốt gởi lên trời
Giữa đêm vàng mã tiễn đời tha phương
Chừ dưng cắn vỡ tà dương
Gãy đôi từng chữ,
Người thương phải người.

Hội xưa mãn cuộc khóc cười
Về thôi, em nhé! Ta rời nhân sinh
Hoa em cứ nở, cứ tình,
Cứ hồn nhiên héo,
Riêng mình ta thôi!

                        (HÙNG NGUYỄN - 4/12/2019)


Thứ Ba, 3 tháng 12, 2019

TUYẾT ĐẦU MÙA, CHỢT ẤM... (Lục bát Hùng Nguyễn)

TUYẾT ĐẦU MÙA, CHỢT ẤM...

Em về, nhóm lửa trong lòng
Mùa đông ta thở khói vòng vèo bay
Tuyết rơi từ phía chân mây
Đôi ta viễn xứ:
Nhớ,
Trầy trụa nhau.

Em về, nhiệt đới bấy lâu
Bỏ ta áp thấp bán cầu giá băng
Nhớ nhau dõi nửa vầng trăng
Trăng cong nhuốm lạnh:
Cười,
Nhăn nhở cười.

Em về, tóc ướt ngàn khơi
Khóc người cạn hết một đời thiên di
Đành thôi,
Thắp nốt xuân thì
Em hà hơi,
Ấm,
Sưởi tri ngộ này.

Em về, đo lại vòng tay
Mùa đông đạm bạc, ôm đầy nhau không?
Tuyết dày hơn lớp áo bông
Em thành bếp lửa:
Mặn nồng đôi ta.

            (HÙNG NGUYỄN - 3/12/2019)