Thứ Tư, 15 tháng 12, 2021

CON BỒ NĂM NẲM. (Lục bát Hùng Nguyễn)

           CON BỒ NĂM NẲM.

Con bồ tuổi đã mười ba
Ta lên mười sáu chưa già đã ham
Nam thập lục, nữ thập tam
Em chưa "có chuyện", chỉ tàm tạm thương.

Con bồ nằm ngủ trên tay
Cặp mắt nhắm khít chứa đầy chiêm bao
Hở môi thở nụ hồng đào
Cơn mơ chắc thấy ta vào bướm ong.
 
Con bồ lóng ngóng cổng trường
Cặp mắt thì ướt, con đường thì khô
Ta đi chen chúc xô bồ
Mưa chưa thấm đất vội hồ đồ ghen.
 
Con bồ bận áo hai dây
Thương ta lận đận hai tay che trời
Trần vai như chén rượu mời
Biết say cũng cảm ơn người bao dung.
 
Con bồ ôm chặt sau lưng
Qua cua sợ rớt thanh xuân xuống đường
Mới hay giữa chốn vô thường
Núi non lắm lúc vô cương ấm mềm.
 
Con bồ ngồi chải tóc suông
Làm như trút xuống nỗi buồn bâng quơ
Báo đời ta tốn bài thơ
Viết câu chùm kết lên tờ trinh nguyên.

Con bồ hảo ngọt mê chè
Ta đành miệng lưỡi hò vè văn hoa
Trăm năm trong cõi người ta
Cửa lòng con gái chính là lỗ tai.
 
Con bồ rắn mắt tắm mưa
Làm như nhỏ nhít, như chưa muốn chồng
Ta nghiêm trang đứng trời trồng
Áo ai trong vắt, má hồng sượng trân.

Con bồ đi học đường dài
Đôi môi tới trước, đôi hài tới sau
Cong môi thành chiếc lưỡi câu
Thư sinh bỏ mạng ai đâu mắc mồi.

Con bồ trốn học xem phim
Nụ hôn đèn đỏ, nhịp tim trống dồn
Ơ hơ, thiên hạ cứ đồn
Theo trai vào tối là chôn cuộc đời.
 
Con bồ váy trắng đùi hồng
Đi qua để lại những nồng nhiệt ta
Rùng mình sợ nỗi thịt da
Đương không quấy rối lòng tà vụng tu.

Con bồ nhõng nhẽo vùng vằng
Cứ như mặt nước con trăng thập thò
Gió đưa mây lắm tối mò
Mây bay trăng lại giả đò xô sông.
 
Con bồ đi với thằng bồ
Như con mái nhép bên cồ trống choai
Nỡ nào trời đất chia hai
Tiếng gà gọi sáng một mai gáy chiều.

"Con bồ" là gọi cho vui
Chớ ta đã mắc cạn vùi vào em
Một đời ngoảnh lại mà xem
Người nay sao cứ đi thèm người xưa?

              (HÙNG NGUYỄN)
                *14/12/2021