Thứ Ba, 12 tháng 9, 2017

THÁNG CHÍN THƠ SUÔNG (Lục bát tứ tuyệt Hùng Nguyễn)

        TẮM SUỐI.
Rừng thâm, gái Thượng mắt vàng
Thỏa thuê suối bạc như đàn sơn dương
Dấu xưa chết cỏ mòn đường
Du ta lâm trận Nghê thường cao nguyên.

         CÁI VẠC.
Thì thôi, phải nuốt lời thề
Đêm qua cái Vạc trốn về đồng xưa
Vội vàng đội cả cơn mưa
Kịp ngăn tôm tép mắc lừa đó đơm.

   VẮT CẠN VỐC TRĂNG. 
No nê một vốc trăng đầy
Giọt trăng theo kẻ ngón tay tràn trề
Mật vàng vắt xuống cơn mê
Mùa ta chồng vợ phủ phê ánh rằm.

      HẬU TRƯỜNG.
Hạ màn, trống xổ, vãn tuồng
Khóc cười cho đã rồi buồn dã man 
Kép đào sân khấu hóa trang
Canh ba ngồi bới tro tàn, nhức tim.

            CHỞ.
Hoàng hôn chở nửa buổi chiều
Buổi chiều chở cả dập dìu hoàng hôn
Môi người chở nửa nụ hôn
Nụ hôn chở cả dại khôn một đời.


                        (HÙNG NGUYỄN)

Thứ Ba, 5 tháng 9, 2017

THÁNG CHÍN-MÙA MƯA NGÂU (Lục bát tứ tuyệt Hùng Nguyễn)

       TRÊN MIỀN KÝ TỰ.
Gieo vào ký tự tiếng người
Gặt trong ký tự khóc cười yêu thương
Đôi bờ phủ sóng vô cương
Đôi ta phủ sóng mười phương bốn mùa.

       VẬN MỆNH.
Có buồn thì cũng đã xong
Coi như vận mệnh non sông sắp rồi
Xứ người lạnh lẽo chiều trôi
Tiếng chim Vũ Đế cũng thôi não nùng...

       U UẤT MẮT HỜI.
Soi gương thử ngoác miệng cười
Ơ hay, vẫn cặp mắt Hời hiện ra
Hồn Chàm hận Chế Bồng Nga
Hồn ta không lẽ hận cha anh mình?

     BÔNG HỒNG TRẮNG.
Một bông hồng trắng thế thôi
Thiên thu chùng xuống, mẹ tôi lên trời 
Hạc vàng cõng tiếng à ơi
Ru từ đời mẹ đến đời con ư?

            NHỊP TIM.
Trùng trình máu chảy về tim
Chỉ e ngưng đập khó tìm lại nhau
Dỗ dành tĩnh mạch nén đau
Rót thương nhớ xuống hồng cầu úa khô.

         MƯỜI NĂM CỦA MẸ.
Mười năm tù tội, trở về
Mẹ chưa hết nắng đã thê thảm chiều
Mười năm gà mái chọi diều
Tuổi năm mươi... Mẹ, ra điều bảy mươi?

        MƯỜI NĂM CỦA NGỰA.
Ngựa hoang ngã xuống đồng hoang
Mười năm sa bẫy hí khan điệu buồn
Mười năm khuất nhục vó cuồng
Leng keng yếm nhạc vọng chuông ngựa thồ.

      HÀNH TRÌNH NƯỚC.
Nắng quen múc biển làm mây
Tưới mưa lên núi, chảy đầy suối sông
Ta theo vận nước giáp vòng
Qua đồng lắng cặn cho đồng phù sa... 

         CUỐI MÙA.
Giã từ tro bụi đông phương
Chôn thân thế xuống tuyết sương xứ người
Co ro lạnh cả nụ cười
Dường như sinh khí đang rời sinh linh.

           LY HƯƠNG.
Lang thang như đứa ma Hời
Ta đi vô thức giữa trời đất ai
Mịt mùng quá khứ vị lai
Tài hoa chìm xuống, ăn mày nổi lên...


                      (HÙNG NGUYỄN)