Thứ Bảy, 2 tháng 5, 2020

NGHE. (thơ Hùng Nguyễn)


          NGHE.

Buổi sáng,
Đứng bên ngoài cổng giáo đường
Nghe hồi chuông nhà thờ đổ
Tôi ngửa mặt nhìn lên bầu trời
Sao trời có thể rộng lớn và xanh đến thế?

Buổi chiều,
Ngồi một mình trước cổng tam quan
Nghe tiếng chuông chùa rót
Tôi cúi đầu nhìn xuống chân mình
Sao đất có thể gồ ghề và chông chênh đến thế?

Nửa đêm,
Chổng mông rình vào khe cửa lạ
Nghe tiếng cô ấy thở dài
Tôi vịn ngực trái mình, nổi cáu
Sao trái tim con người gõ chi mà dã man đến thế?
 

                                    (HÙNG NGUYỄN)


CHƠI VỚI CON CHÓ CON. (Lục bát Hùng Nguyễn)


      CHƠI VỚI CON CHÓ CON.

Một mình, chơi với chó con
Để nghe trần thế cũng còn dễ thương
Chó con lấm lắt vô thường
Vui buồn cẳng cẳng ghét thương gừ gừ...

Mình ta, mình một chó con
Trái banh cuộn chỉ mà tròn đời nhau
Giận hờn liếm mặt đã đau
Chờ con mắt ướt vò đầu chó con...

Già buồn, quanh quẩn chó con
Câu thơ minh triết lăn tròn nhân sinh
Cuộn lưng khoanh giữa bụng tình
Ta cùng con chó con kình vặt nhau...

Con chó con ta cứng đầu
Nhe hàm răng chó mặt ngầu to gan
Ờ thì... đôi lúc ta gàn
Trêu ngươi con chó cắn càn làm vui...

Chó con ơi, hỡi chó con
Tri âm tri ngộ ruột non ruột già
Ta mòn đời, mỏi bôn ba
Chỉ còn tấc dạ gói quà cho em...
 

                                    (HÙNG NGUYỄN)