Thứ Hai, 29 tháng 6, 2020

MẸ ĐÃ KHỔ RỒI. (Thơ Hùng Nguyễn)

              MẸ ĐÃ KHỔ RỒI.

Ngày xưa thương mẹ mình khổ quá
Buổi sáng con đi chỉ lặng nhìn
Chiều nay không biết cơm nấu chín
Con có về ăn với cả nhà?

Ngày xưa thương mẹ mình khổ quá
Đọc báo nghe đài hóng tin con
Cái tên viết tắt, tim nhảy thót
Sợ dáng con về trắng bóng ma.

Ngày xưa thương mẹ mình khổ quá
Cõng gạo lên rừng nuôi dã nhân
Thương trăng mà hận trăng lao thất
Sáng quá làm sao con về nhà?

Ngày xưa thương mẹ mình khổ quá
Đòn vọt chia con tím lưng gầy
Hào khí đâu ra mùa sa bẫy
Để mẹ nứt lằn rách thịt da?

Ngày xưa thương mẹ mình khổ quá
Con gánh non sông, mẹ gánh đời
Non chìm, sông cạn, con chới với
Đời bắt mẹ quỳ, mẹ theo ta.
 

                       (HÙNG NGUYỄN)
 

LỤC BÁT ĐẦU THU. (thơ Hùng Nguyễn)

               LỤC BÁT ĐẦU THU.

Đâu còn sợi tóc nào xanh
Mà mơ ong bướm đậu cành xuân hoa
Đâu còn lửa khói thịt da
Mà đòi cháy đỏ can qua Sở Tần
Đâu còn trăng gió thanh tân
Mà gieo phù ngữ xuống vần câu thơ
Đâu còn ngày tháng để chờ
Mà ru ảo ảnh nửa bờ trăm năm.

Một người thương lấy một người
Là ngàn năm cũ nợ người sao Rua
Một lần buông gánh hơn thua
Là bán cái mộng, là mua cái sầu
Một đời qua mấy bể dâu
Là cuối sông nhận, là đầu sông trao
Một ngày ngân ngấn tri giao
Là thôi cân nhắc, rụng vào... thu nhau.
 

                    (HÙNG NGUYỄN)
 

TRÊN VÒNG QUAY BẤT TẬN. (Thơ Hùng Nguyễn)

            TRÊN VÒNG QUAY BẤT TẬN.

Bốn mùa đuổi nhau vòng quanh
trên chiếc đèn kéo quân năm tháng
Tôi vội vã trên ô mùa thu hổ phách
Em trước mặt ô mùa hè gạch cua
Ngọn nến thắp lên
Đôi ta cùng chạy
Lửa múa
Giữa hai mùa cách trở
Ô xuân chợt xanh rêu
Và ô đông áo trắng cháo lòng.

Đêm không gió
bốn ô
bốn mùa đuổi bắt
Tôi rượt một đời không nắm nổi đầu em
Xuân đông cắt ngang đôi ta thành phố phường ngõ hẻm
Không đèn xanh đèn đỏ mà thu hè một kiếp trước sau.

Có những gió tình cờ tạt ngang vòng quay oan trái
Lửa chao,
Em đảo,
Tôi liêu xiêu bịn đời
Xuân hạ thu đông bốn mùa chạm nhau mừng,
Í ới
Giá gió đừng vội đi
Đâu dễ gì đôi ta một đời đuổi nhau trên đường chạy đèn kéo quân...
 

                          (HÙNG NGUYỄN)

 

HỢP TAN. (Thơ Hùng Nguyễn)

              HỢP TAN.

Em đâu phải là mây để ta buồn buồn làm gió
Em đâu phải là bèo để ta ngậm ngùi làm sông
Câu dân ca "Bèo dạt mây trôi" đứng đàng đứng đọ
Làm ơn đừng hát chiều nay, nghe lại đau lòng.

Ta chưa từng hóa gió lấy gì em làm mây luân vũ
Ta chưa từng hóa bướm lấy gì em làm hoa vô thường
Câu vọng cổ "Gió thoảng mây trôi, hoa tàn bướm rũ"
Cứ hát đêm nay cho cạn nốt một mùa thương.

"Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình"


                     (HÙNG NGUYỄN)
 

PHÚC ÂM MỞ. (Thơ Hùng Nguyễn)

                PHÚC ÂM MỞ.

Người bõ già kéo hồi chuông khải định
Tiếng kính coong lấn hận thù trong lòng ta ra ngoài
Tiếng kính coong chật đầy miền cổ tịch
Bất chợt nụ cười hiếm muộn trên miệng ta đầu thai.

Người đàn ông ngoẹo đầu, thở hơi ra trên cây thập giá
Lời phúc âm thì thào vọng vào ta ngạo nghễ mật ngôn
Mười năm một cuộc hành hương lên đồi tử họa
Bất chợt ta cùng ông đốn ngộ lẽ sinh tồn.

Chú dê con ghếch đùi nghễnh cổ bên lò gạch cũ
Nhìn trời xanh thanh bình, xanh đến ngứa mõm be he
Trời rộng thế, lồng lộng cao đến trùng trùng vũ trụ
Bất chợt rùng mình, ta
thương cát bụi mê... mê... mê...
 

                     (HÙNG NGUYỄN)

BUỔI CHIỀU, NGOÀI MƯA, TRONG RƯỢU. (Thơ Hùng Nguyễn)

             BUỔI CHIỀU,
             NGOÀI MƯA, TRONG RƯỢU.


Và cơn mưa bất chợt
Làm ướt át cơn say
Mặt ta này, tái nhợt
Rượu mặn lăn môi gầy.

Và cơn say cố định
Làm chuếnh choáng cơn mưa
Lòng ta này, vô tịnh
Dột khắp chiều đẩy đưa.

Và cơn vui chiến thuật
Làm uể oải cơn đau
Thơ ta này, tự tuẫn
Cười rưng rưng má nhàu.

Và cơn đau chó chết
Làm sứt sẹo cơn vui
Tình ta này, đuối mệt
Giữa ma phương rối nùi.
 

                 (HÙNG NGUYỄN)
 

MUỘN... (Thơ Hùng Nguyễn)

           MUỘN...

Thương một mùa nắng muộn
Còi cọc hoa trên cành
Em, nụ cười mục ruỗng
Vỡ đời ta, ngon lành.

Thương một người sống muộn
Giấu đời vào hoàng hôn
Em, chim ngàn sa xuống
Hót lời yêu, mất hồn.

(Về nhau...
Sông nợ lục bình
Về nhau...
Mây trắng nợ tình cơn mưa
Trăm năm đã thất thân chưa
Mà ngàn sau đã ngàn xưa mất rồi?)

Thương một trời nở muộn
Sắc hương dậy trái mùa
Em, đàn bà thức muộn
Ngáp, tình hôi hôi... Chua!
 

                     (HÙNG NGUYỄN)