Thứ Ba, 28 tháng 11, 2017

LỤC BÁT TỨ TUYỆT THÁNG 11 (Hùng Nguyễn)

      TÓC CHẤM VAI.
Gội đầu, tóc chấm vai rồi
Xuân thì lại ỏn ẻn đồi trăm năm
Giọt xưa còn mấy hương trầm
Mà gương ngực trắng thơm nhầm thiên thu.

       CON MỒI.
Đôi khi viên đạn lạc loài
Cố rời họng súng ra ngoài kiếm ăn
Đôi khi khỉ vượn giỡn trăng
Đâu hay tứ phía thợ săn rập rình.

      THỦ THỈ SÔNG BA.
Sóng dài hơn cả một đời
Sông sâu hơn cả lòng người thức đêm
Tràng giang ta thuở chân mềm
Gót phù sa đỏ nỗi niềm sông Ba.

       DUYÊN CON SÁO.
Tưởng đâu con sáo sổ lồng
Ai dè con sáo nhớ sông quay về
Con sáo của tôi nặng nề
Bay qua không nổi lời thề gia tiên.

      BOSTON LẬP ĐÔNG.
Thu tàn phố vắng nai vàng
Chỉ còn lũ sóc bên đàng láo liêng
Đất hiền người cũng sanh hiền
Đến bầy sẻ cũng múa chuyền trên vai.

      UỐNG ĐÊM TỪ HẢI.
Bốn chung Từ Hải biệt Kiều
Rượu mời rượu phạt cũng đều lả say
Em cười, nghe cả trùng vây
Ta buồn, xung trận, biết ngay khó về.

       LƯU HƯƠNG.
Hương nào để lại thơm đời?
Hoa thuyền nào chở hết người tri âm?
Yến oanh về cuộc ngàn năm
Nhớ nhau xin đốt nén trầm tưởng nhau.

       LẠC BƯỚC.
Đường về đâu? Mất dấu rồi!
Loay hoay, tuyệt vọng như giòi phải tro
Tổ tiên thất lạc mả mồ
Mùa đi lắm gió, sót gò mối trơ...

       NGƯỜI ĐI.
Em đi... Cầm chắc đi luôn
Hàng cây trụ điện đứng buồn ngẩn ngơ
Nhìn theo... Ta cũng đẫn đờ
Như vừa thất thoát câu thơ huê tình.

       CHẠM ĐÔNG.
Nhắn người: Tuyết sắp rơi rồi
Mùa đông tác nghiệp trên đồi vọng thiên
Ta ngồi, vai lệch mộng nghiêng
Nghe trời rét mướt trắng miền buồn thương.

         NGÂN HÀ.
Ờ, thì... nuôi mộng Ngưu Lang
Chờ đêm Chức Nữ đến vàng son nhau
Sá gì đôi giọt mưa Ngâu
Để xuân đại hạn trắng màu viễn phương.

        CHIỀU TỨ XỨ.
Nắng sà hết bảy còn ba
Chiều sa chạng vạng màu trà hoàng hôn
Xứ người bóng xác vùi chôn
Mai về bản quán cô hồn tịch liêu.

       TRĂNG VẸT.
Chợt đêm khểnh, chợt đêm cời
Mình em lòe loẹt góc trời thu đông
Vẹt mòn giọt sáng phiêu bồng
Chìa chi bán nguyệt cổ đồng, ta đau.

      SAY CHIỀU VỘI VÃ.
Chiều em, say nắng má hồng
Chiều ta, say rượu thơ lồng lộng bay
Em che mặt: nửa bàn tay
Ta che lục bát: nửa mây quan hà.

      CHỈ LÀ THƠ.
Thơ sao trói buộc được người
Chỉ là giam lỏng một đời bèo mây
Em về kẽ lại chân mày
Kẻo cơn mưa cũ toan đầy mắt xưa.

       CHI VỘI.
Rượu mời còn chửa cạn ly
Em hô "Rượu phạt" lấy gì chẳng say
Trăm năm chửa kịp trưng bày
Mắc gì em vội lấy ngày thiên thu.

                                    (HÙNG NGUYỄN)